Tầng núi thứ bảy.
Xe ngựa vút qua trong bóng đêm.
Lại một lần nữa lướt qua đám người Triệu Vân Sơn, Lục Minh cũng không để ý, vẫn bình thản liếc mắt nhìn bọn họ, rồi lại bận rộn với việc của mình.
Anh bận lắm.
Thật đó.
Mấy tầng núi trước, có lẽ vì muốn tăng cường thực lực mà hơi ăn gian một chút.
Nhưng lần này...
Anh thật sự đang liều mạng!
Cũng đã dùng hết sạch đống dược liệu lừa được từ chỗ đám người Triệu Vân Sơn!
Rèn luyện...
Khôi phục...
Bổ sung...
Tất cả những gì dùng được đều dùng hết!
Nhưng thế chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều!
Đùng!
Đùng!
Trong cơn mưa bão xối xả.
Không ai chú ý tới, trên nóc xe ngựa lại bị mở ra một lỗ hổng, nước mưa rơi xuống, tụ lại trong lỗ này rồi chảy dọc xuống dưới xe ngựa.
Cứ thế lặp lại.
Nơi những hạt mưa kia rơi xuống, chỉ có một tấm thẻ.