"Cậu đã vơ vét được bao nhiêu rồi?"
Lục Minh đã không muốn cứu cậu ta nữa rồi.
Thật luôn.
Hôm qua sau khi gặp phải tên tu luyện bốn sao hung ác, giờ anh không muốn chọc vào mấy tên đó nữa, nhất là cái người trước mắt tự tìm đường vào chỗ chết này!
Ôi.
Cậu ta ở trong trại tạm giam còn an toàn hơn một chút.
Đi ra ngoài...
"Chỉ một thôi."
Trương Tiểu Bàn ấm ức: "Em không ngu, biết người nào có thể đòi tiền, người nào không thể đòi. Ngược lại em không quan tâm mấy tên tu luyện đó. Người em tìm là một tên đệ tử thiên tài có thực lực mạnh mẽ, gia tộc của bọn họ rất coi trọng danh tiếng, vậy nên em mới đòi bọn họ."
"Ai vậy?"
Lục Minh tò mò.
"Chu Dương."
Trương Tiểu Bàn thở dài.
Hả?
Lục Minh tỉnh táo lại.
Chu Dương?
"Cái tên dùng thương ấy hả?"
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
"Ừm."