Buổi trưa.
Một vị khách bất ngờ tới cửa hàng của Lục Minh.
"Hạ Vũ?"
Lục Minh có phần kinh ngạc, dù sao anh và Hạ Vũ chỉ quen biết sơ sơ, bình thường vốn không có liên hệ gì.
"Cảm ơn ân cứu mạng hôm đó."
Hạ Vũ trịnh trọng cảm ơn.
"Hả?"
Lục Minh nhướng mày, sao cậu ấy lại biết nhỉ?
"Năng lực quan sát của cung thủ."
Hạ Vũ chỉ vào mắt.
"Ha."
Lục Minh im lặng, đúng là anh đã quên mất điều này.
Cũng đúng, Hạ Vũ từng nói, thân là cung thủ, thị lực của cậu ấy đương nhiên phải cực nhạy bén, có kỹ năng này rồi thì dù khoảng cách có xa hơn nữa cũng không thành vấn đề.
"Mà này, sao cậu không làm nhiệm vụ với Trương Tiểu Bàn thế?"
Lục Minh tò mò nói.
Hạ Vũ: "..."
Cậu ấy im lặng hồi lâu, sau đó nói ba chữ: "Tức chết mất."
Lục Minh bật cười khanh khách.
"Tôi có thể xem chiến sĩ đó được không?"
Hạ Vũ đầy tò mò.
"Được chứ."
Lục Minh không bận tâm.