Đêm khuya.
Lục Minh về đến nhà, Tiểu Bạch đang mắt nhắm mắt mở gật gù chờ anh.
"Chưa ngủ sao?"
Lục Minh hỏi.
"Đợi anh đấy."
Tiểu Bạch liếc nhìn Lục Minh với ánh mắt đầy ngờ vực, sau đó tới gần anh ngửi ngửi, chiếc mũi nhỏ lập tức nhíu lại: "Sư phụ, sao trên người anh có mùi khó chịu vậy."
"Hửm."
Lục Minh gãi đầu, chắc là mùi hương khói trong nghĩa địa ám vào người?
"Không có gì đâu."
Lục Minh khoát tay.
"Không được."
Tiểu Bạch đẩy Lục Minh vào nhà vệ sinh: "Mau đi tắm đi!"
"Được rồi."
Lục Minh chỉ có thể cười khổ.
Bình thường Tiểu Bạch đều rất nghe lời, những lúc như thế này cô bé mới bướng bỉnh một tí. Lục Minh cũng không bận tâm lắm, lập tức đi tắm cho đã.
Đến khi tắm rửa xong, Tiểu Bạch đã ngồi ngủ gật rồi.
"Đứa bé này…"
Lục Minh mỉm cười, đưa Tiểu Bạch lên giường ngủ, sau đó mới đi nghỉ ngơi.