Lục Minh thật sự thấy đau đầu.
Đặc biệt là khi biết người trước mặt mình chính là Sở Tiêu.
"Thám Vân Thủ Sở Tiêu ư?"
Lục Minh thở dài thật sâu.
"Ừ."
Cơ thể của Sở Tiêu vẫn đang run rẩy.
Lục Minh: "..."
Anh nhìn khuôn mặt trắng đến mức thảm thương của Sở Tiêu, anh ta lại còn liên tục ho ra máu, thân là người gây ra chuyện này, Lục Minh cũng chỉ có thể im lặng.
"Anh ổn chứ?"
Lục Minh nhìn cơ thể lung lay sắp đổ của anh ta.
"Không biết."
Sở Tiêu thở dài: "Bị bọn họ đánh lén nên ảnh hưởng một chút, đương nhiên điều quan trọng nhất là anh không dám dùng năng lượng!"
"Hiện giờ anh đang bị bọn họ theo dõi..."
"Chỉ cần sử dụng năng lượng, anh sẽ lập tức bị bọn họ phát hiện."
"Nếu có thể rời khỏi nội thành..."
Sở Tiêu cảm thấy tiếc nuối.