Trong cửa hàng.
Lục Minh đã bắt đầu giai đoạn chuẩn bị.
Bỏ qua việc chứng nhận bản quyền, bắt đầu giai đoạn chuẩn bị thẻ.
"Lại phải cày rồi."
Lục Minh thở dài.
Tấm thẻ này sẽ quyết định anh có thể tiến lên hai sao nhanh đến đâu!
Điều này rất quan trọng.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác không nhưng Lục Minh luôn cảm thấy sau khi tu vi năng lượng tăng lên, hình như thời gian cày đêm cũng đã dài hơn trước, chẳng lẽ sinh lực đã mạnh hơn?
Suy cho cùng với mức độ cày đêm này nếu là trước đây có lẽ đã đột tử từ lâu.
Vì thế.
Để trở nên mạnh mẽ!
Để có thể cày đêm lâu hơn nữa!
Để không đột tử, chỉ có thể cày trước thôi ư?
Cái logic chết tiệt này!
...
Mấy ngày tiếp theo, anh và Tiểu Bạch vẫn liên tục chế tạo thẻ.
Lục Minh cũng không ngờ, sau khi truyền đạt cho Tiểu Bạch hiểu về thẻ năng lượng, kỹ năng đầu tiên anh dạy cho Tiểu Bạch lại là cày đêm!
Thẻ phức hợp ba lớp, cộng thêm một tấm thẻ mã hóa, tiêu hao kinh người.
----
Thời gian chế tạo: Ba mươi phút.
Chi phí: Ba trăm.
----
Thành quả cuối cùng Lục Minh đạt được là một ngày chế tạo được ba mươi tấm!
Đương nhiên.
Có sự trợ giúp của Tiểu Bạch, tất cả thẻ năng lượng anh dùng đều do Tiểu Bạch chế tạo ra, từ điểm này chi phí có thể giảm đi một chút.
Ừm...
Có học trò thật tốt.
Qua nửa tháng, cuối cùng Lục Minh đã hoàn thành công tác chuẩn bị của giai đoạn đầu tiên.
Mười lăm ngày, tất cả đá năng lượng, thẻ năng lượng đều dùng hết, thành quả cuối cùng thu được là ba trăm tấm! Tất cả đã được mã hóa!
"Hiện tại."
"Có thể chuẩn bị cho việc bán ra."
Lục Minh vô cùng tự tin.
Giá của tấm thẻ này...
Lục Minh do dự hồi lâu.
Thông thường thẻ một sao bán bao nhiêu tiền?
Từ mấy chục đến vài trăm cũng có, thật sự chẳng có chút giá trị nào.
Bởi vì đối với việc chuyên gia chế tạo thẻ bài tập luyện mà nói, nó chỉ tiêu hao năng lượng và tiền thẻ trắng, trừ những thứ đó ra thì chẳng có chút kỹ thuật nào cả!
Nhưng những tấm thẻ này của anh…
Là con át chủ bài!
Có nghĩa là, những người tu luyện bình thường có thể giữ một tấm trong tay!
Có thể bồi dưỡng!
Cũng có nghĩa, những tấm thẻ này chắc chắn sẽ là siêu phẩm hai sao, thậm chí lên đến tiêu chuẩn ba sao!
"Bốn trăm?"
Tiểu Bạch chớp đôi mắt to tròn.
Cô bé biết một tấm thẻ vốn tiêu tốn ba trăm, nghĩ đến vấn đề nhóm người dùng bình dân mà sư phụ từng nói, giá không thể quá cao, có thể kiếm một trăm tiền công.
"Chắc chắn phải suy xét đến nhóm người dùng."
Lục Minh suy nghĩ.
Ai sẽ là người mua những tấm thẻ này?
Bình dân!
Dù sao chỉ có bọn họ muốn bồi dưỡng loại thẻ bài này!
Vì thế, Lục Minh suy tư một lúc, định được một cái giá hợp lý - Hai nghìn tệ.
Tiểu Bạch: "???"
Cân nhắc về nhóm người dùng đã nói trước đó đâu?
"Cân nhắc rồi."
Sắc mặt của Lục Minh nghiêm túc: "Giá thành phẩm ba trăm, bản quyền kỹ thuật một nghìn bảy."
"Ồ."
Tiểu Bạch hiểu ra một phần.
"Em phải biết rằng, đây là một tấm thẻ phức hợp."
Lục Minh giảng giải.
Thẻ phức hợp là gì?
Đó chính là hợp thể của vài loại thẻ!
Vì thế, nếu bán tấm thẻ này chắc chắn gồm thẻ nạp năng lượng + thẻ cá nhảy + thẻ ảo cảnh, và thẻ mã hóa sau cùng, về bản chất là bán bốn loại thẻ!
À, còn có kỹ thuật xếp lớp quan trọng nhất!
Kỹ thuật xếp lớp của thẻ cấp cao mới là kỹ thuật có giá trị nhất!
Những thứ này mới là thứ đắt tiền nhất.
Ngày tiếp theo.
Cũng giống như lần trước, Lục Minh treo tấm poster quảng cáo lên cửa bắt đầu bán hàng!
Nhưng mà...
Chẳng có ai đến mua.
Có một số người xem trước cửa hàng nhưng không ai bằng lòng đến mua.
Bỗng nhiên.
"Tôi lấy mười tấm."
Bỗng nhiên có một bóng người đi ra từ đám đông: "Không mang theo tiền mặt, có thể chuyển khoản thanh toán không?"
"Có thể."
Lục Minh gật đầu.
Soạt!
Sau khi chuyển khoản xong, người kia cầm thẻ rời đi.
Xì xao...
Đám người lại nhốn nháo.
Ơ...
Đúng là đã bán đi mười tấm?
Hai mươi nghìn tệ, mắt không hề chớp?
"Còn lại hai trăm chín mươi tấm."
Lục Minh rất bình tĩnh.
Đúng là thiếu đi mười tấm!
Bọn họ do dự nhìn tấm thẻ này, bỗng nhiên cảm thấy hai nghìn quả thật rất đáng giá! Một vài người còn do dự cuối cùng đã quyết định xuống tay.
Giờ khắc này.
Lục Minh lặng lẽ đóng giao diện chuyển khoản, bởi vì màn hình hiển thị là 0.01, hình ảnh người vừa mới mua thẻ ban nãy không ngừng nhấp nháy biến thành một quả bóng tròn vo.
Không sai...
Chính là Trương Tiểu Bàn.
Lần bán ra này chỉ là Lục Minh gọi đến để đánh lừa mà thôi.
Không ai dám mua đầu tiên, anh chỉ có thể làm như vậy, nhưng điều làm anh buồn bực là dù đã như thế nhưng người mua thẻ Côn vẫn lác đác không có mấy.
Một tiếng, chỉ vẻn vẹn bán được năm tấm!
Tuyệt nhiên không có người hỏi thăm.
"Hay là hạ giá?"
Tiểu Bạch hơi lo lắng.
"Không sao đâu."
Lục Minh trấn an nói.
Anh biết vì sao không bán được.
Bởi vì đây là thẻ mới!
Fruit Ninja dựa vào trải nghiệm giá thấp!
Nhưng tấm thẻ này...
Không thể trải nghiệm!
Trong thẻ nạp năng lượng chỉ có thể tiếp nhận một tính chất năng lượng, nếu nhiều người trải nghiệm, đường vân năng lượng, thẻ bài sẽ tan vỡ nên chỉ có thể bán!
Một tấm thẻ bài mới tinh, không có chứng nhận của hiệp hội chế tạo thẻ bài, không có bất kỳ khái niệm nào, chỉ có một loạt hướng dẫn, bọn họ dựa vào cái gì để mua?
Có điều...
Không sao cả.
Chờ tuyên truyền đúng chỗ, tự nhiên có người mua.
Hạ giá?
Không bao giờ.
"Ô, đây không phải anh Fruit của chúng ta sao?"
Tiếng trêu chọc vọng đến từ phía cửa ra vào.
Lục Minh liếc nhìn, à, ông chủ cửa hàng Thuần Phẩm đã đến rồi.
"Một ông chủ cửa hàng như ông cũng đến đây sao?"
Lục Minh thán phục.
"Không sao, có người trông coi rồi."
Trương Thuần nhìn tình hình cửa hàng nhỏ của Lục Minh thì thấy thoải mái.
Nói thật.
Sau khi nghe nói Lục Minh treo poster quảng cáo lên, ông ta giật cả mình, trải qua sóng gió của Fruit Ninja lần trước, ông ta trở nên rất nhạy cảm.
Không ngờ, vừa ghé qua đã thấy cảnh vắng như chùa bà đanh chẳng ai hỏi thăm thế này.
Ha ha ha ha!
Lục Minh mày cũng có ngày hôm nay.
Lỗ vốn rối chứ?
Ha ha.
Khụ, phải kiềm chế, phải kiềm chế.
Khóe miệng của Trương Thuần không che giấu được ý cười.
"Ông chủ Lục, muốn tôi ủng hộ một chút không?"
Trương Thuần vung tay lên: "Có dám bán cho tôi một tấm không?"
"Tùy."
Lục Minh chẳng quan tâm: "Một tấm hai nghìn."
"Sao đắt thế?"
Trương Thuần kinh ngạc: "Không phải cậu bán thẻ một sao à, còn dám bán giá hai nghìn? Cái giá này, cứ cho là thẻ hai sao, cũng phải là thẻ bài tốt rồi."
"Ha ha."
Lục Minh bĩu môi, không để ý tới ông ta.
"Để tôi xem nào."
"Ủa…"
Trương Thuần nhìn tấm poster: "Cá Côn... Hả? Có loài sinh vật này sao? Thẻ thú cưng, tự nuôi dưỡng, về lý thuyết có thể tu luyện đạt trên sáu sao..."
Trương Thuần không xem tiếp nữa.
Poster này viết quá lố rồi!
Giống lần đầu tiên bán thẻ nạp năng lượng trước kia.
Cái gì mà chỉ cần nuôi thẻ thật tốt, về lý thuyết có thể nuôi thành năng lượng của thẻ bảy sao, thực tế thì sao? Nuôi đến bốn năm sao cũng mất đến vài năm!
Quá tốn sức.
Cuối cùng không phải vẫn dần dần sa sút ư?
"Làm cho tốt vào."
"Thanh niên mà, đừng mơ tưởng quá xa vời."
Trương Thuần rất vui mừng.
Bây giờ ông ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, còn sảng khoái hơn cả mỗi một lần được phục vụ trọn gói ở club, cảm giác bao nhiêu buồn bực từ trước đều tan biến.
Nói xong.
Ông ta thong thả quay về.
Bước châm chậm rãi, vừa đi vừa lắc trông rất đắc ý.
"Anh Lục, anh có thể nhịn được sao?"
Trương Tiểu Bàn không nhìn nổi hét lên: "Nếu là em, em đã xử ông ta một trận rồi."
"…"
Lục Minh liếc cậu ta.
"Ầy, em nói về thành tích, về thành tích."
Trương Tiểu Bàn ngượng ngùng nói.
"Yên tâm."
Lục Minh không để ý: "Trong lòng tôi có tính toán."
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
"Người nhờ cậu tìm thế nào rồi?"
Lục Minh hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi."
Trương Tiểu Bàn vỗ ngực.
Cậu ta làm những việc khác không được, tìm người ư?
Quá dễ dàng!
"Vậy thì tốt."
Lục Minh cười một cách thản nhiên.
Ngày nay cái gì đắt nhất?
Nhân lực!
Ngày nay cái gì rẻ mạt nhất?
Cũng là nhân lực!
Ví dụ...
Sinh viên trong trường bọn họ.
Anh chỉ còn dư mấy nghìn tệ, nhờ cậu ta tìm giúp anh một nhóm sinh viên bình thường đi phát tờ rơi, ước chừng trên trăm người.
"Tiểu Bạch, em bán thẻ nhé."
Lục Minh để Tiểu Bạch bán, bản thân anh đi chuẩn bị tuyên truyền.
Anh chọn xong địa điểm tuyên truyền thích hợp rồi.
Chẳng hạn như...
Diễn đàn kỹ thuật của người tu luyện!
Đây là nơi tập trung của những người tu luyện.
Nơi người tu luyện một sao, hai sao, ba sao tham gia trao đổi, thảo luận.
Đây là nơi vui chơi của người tu luyện cấp thấp, mọi người thường vào đây thảo luận một số chuyện thú vị hoặc có liên quan đến lợi ích cá nhân.
Hơn nữa số lượng người tu luyện tầng thấp rất nhiều!
Vì thế khu thảo luận này là một trong những khu thảo luận nổi tiếng nhất.
Rất nhanh.
Lục Minh đăng bài quảng cáo lên diễn đàn, anh nghĩ suy cho cùng treo tên "cha đẻ của Fruit Ninja" có thể sẽ thu hút được một vài người đến mua chứ nhỉ?
Sau đó...
Ừm…
Bài đăng bị nhân viên quản lý xóa.
Được thôi.
Lục Minh không biết nói gì.
Có điều, cũng may lượng người trên diễn đàn khá lớn, trước khi bị nhân viên quản lý xóa bài, vẫn có người chú ý đến bài đăng này, thậm chí chủ động đăng bài để hỏi.
"Hình như có thấy thẻ mới của người sáng lập Fruit Ninja?"
"Hình như là vậy."
"Lần này lại là gì, Fruit Hero à?"
"Không rõ lắm, hình như viết cái gì mà ngày cá chính thức đem bán."
"Bây giờ thứ rác rưởi gì cũng dám đem lên đây quảng cáo rồi."
Lác đác không có mấy phản hồi.
Hiển nhiên.
Với sức nóng của Fruit Ninja vừa qua, Lục Minh đã trở thành chuyên gia chế tạo thẻ một sao nổi tiếng nhất.
Không ai hỏi thăm.
"Lại còn dám xóa bài đăng của mình."
Lục Minh vò đầu.
Yên tâm.
Nhanh thôi, tôi sẽ để anh xóa sướng tay.
…
Nửa tiếng sau.
Một bài đăng bỗng nhiên xuất hiện một cách thần bí, cộng thêm một tiêu đề siêu to khổng lồ vừa đen vừa thô - "Anh tôi lợi hại quá! Cá Côn mà em gái Tây Kinh nuôi lớn, nháy mắt đã giết được thú hoang khổng lồ cổ xưa!"