Bằng khen?
Lục Minh hơi ngu người.
Anh có thể nói gì được?
Bọn họ lấy bằng khen làm cái đếch gì?
Anh biết trường học keo kiệt, nhưng không thể ngờ được lại keo kiệt đến mức này!
Chỉ đưa cho một tờ giấy?
"Nghĩ gì thế?"
Thầy An liếc nhìn anh: "Đây là đồ tốt đấy! Cậu có thể cầm nó tìm bất cứ thầy cô nào đổi lấy một lần hướng dẫn chuyên môn, thậm chí mời thầy hiệu trưởng hướng dẫn cũng được."
"Thật à?"
Hai mắt Lục Minh sáng lên.
Hướng dẫn chuyên môn!
Bất cứ thầy cô nào của trường học!
Anh có thể tưởng tượng ra giá trị của thứ này đáng giá hơn nhiều so với những tấm thẻ bài mà anh đã ném ra.
Nghĩ tới đây, anh hài lòng cất giấy chứng nhận.
Đêm khuya.
Sau khi xử lý xong chuyện khai thác vùng mỏ, lúc trở lại cửa tiệm, Lục Minh mới cảm thấy thoải mái.
Dù sao...
Đây mới là nhà của anh.
Nơi này mới là nơi quen thuộc nhất khi anh đến thế giới này.
"Kết thúc rồi."
Anh thầm tổng kết trong lòng.
Đây là thói quen của anh được tạo thành trong nhiều năm.
Hết cách, trước đây từng dự án, từng module, thậm chí từng tính năng đều phải viết một lượng lớn báo cáo rồi đưa cho ông chủ ngu dốt của anh xem, từ phân tích nhu cầu đến thiết kế cơ cấu…
Cho dù hiện giờ không phải viết nữa, tư duy của anh cũng sẽ hoạt động một cách tự nhiên.
Đầu tiên.
Tu vi năng lượng vượt qua mốc ba trăm!
Thật đáng vui mừng!
Thực lực của Lục Minh có thể nói là đã tăng lên rất nhiều.
Phải biết rằng, tốc độ hồi phục và tốc độ vận hành năng lượng có liên quan đến tu vi của bản thân, tu vi càng mạnh thì những phương diện khác tự nhiên sẽ như thuận nước đẩy thuyền.
Ngoài ra.
Trình độ chế tạo thẻ đã được cải thiện rất nhiều.
Khi chế tạo hàng trăm tấm "Đàn trâu điên cuồng", mỗi tấm đều có kết cấu hoàn hảo với độ khó siêu cao, khiến mọi nét vẽ cơ bản của anh trở nên vô cùng chắc chắn như bây giờ.
Còn có kinh nghiệm chiến đấu lần này đều vô cùng quý giá.
Đương nhiên, đáng tiếc nhất chính là những tấm thẻ bài trong mật thất. Có điều, Lục Minh hiểu rõ, những thứ đó vốn không thuộc về anh.
Không thể lấy, cũng không dám lấy.
"Nghỉ ngơi thôi."
Lục Minh tổng kết xong liền đi ngủ.
Ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, hơn nữa đã cày điên cuồng suốt bảy ngày, hiện tại anh cần một giấc ngủ thật ngon, nếu không lại đột tử thì quá ấm ức.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lục Minh đã lấy lại hoàn toàn tinh thần, anh bỗng nhận được một tin tức kỳ lạ từ Trương Tiểu Bàn, đêm qua trường học vẫn luôn tìm kiếm những sinh viên bị mất tích.
"Sinh viên bị mất tích?"
Lục Minh có chút mơ hồ.
Không phải tất cả sinh viên vẫn còn sống sao?
Lúc đó thầy An đã kiểm tra lại sĩ số, tại sao lại có người mất tích được?
Đợi đã...
Lục Minh bỗng nhận ra, sinh viên đều còn sống, nhưng không phải đồ vật trong mật thất đều "mất tích" rồi sao?
E rằng mục tiêu chính của trường học chính là những món đồ kia!
Dù sao thứ khiến cho Phó Hồng Danh không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí dùng một tấm thẻ truyền tống để trộm đồ vật tất nhiên có giá trị không nhỏ, sao trường học có thể buông tha được?
"Bọn họ tìm thấy rồi?"
Lục Minh hiểu rõ.
"Đương nhiên."
Trương Tiểu Bàn cười ha ha: "Thầy An còn theo bọn họ đi tìm đó, nghe nói tìm một đêm là thấy rồi."
"Tin tức của cậu nhanh nhạy thật đấy."
Lục Minh có chút kinh ngạc.
Anh biết Trương Tiểu Bàn khá giỏi, không ngờ cậu ta có thể biết tin tức này.
"Đương nhiên."
Trương Tiểu Bàn đắc ý.
"À đúng rồi."
Trương Tiểu Bàn đột nhiên nhớ ra: "Về sau muốn làm thẻ thì anh phải đợi đó, mấy ngày này em không có ở đây, em phải đi học thêm kiến thức chuyên môn của chuyên gia ảo cảnh."
"Hả?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Em dùng bằng khen kia để đổi."
Trương Tiểu Bàn hiếm khi trở nên nghiêm túc: "Em nhất định sẽ theo đuổi anh."
"Hụ."
Lục Minh đằng hắng: "Đều là đàn ông con trai, theo đuổi cái gì mà theo đuổi!"
Trường Tiểu Bàn: "??"
Cạch!
Lục Minh cúp điện thoại.
Không ngờ cái tên Trương Tiểu Bàn cũng biết cầu tiến rồi.
Không dễ dàng gì.
Lục Minh vô cùng cảm thán.
Thực ra không chỉ có anh, tin rằng sau lần học tập này, những sinh viên trải qua phong ba đa phần đều sẽ bắt đầu nỗ lực tu luyện, đây lại là một chuyện tốt.
Chỉ đến khi nhận thức được những thứ đáng sợ ở thế giới này, bọn họ mới thật sự bắt đầu phấn đấu!
"Đúng thật là quá yếu rồi!"
Lục Minh không hề hài lòng với thực lực của chính mình.
Tuy lần này anh đã thành công giải quyết được Phó Hồng Danh, cứu mọi người khỏi nguy hiểm, nhưng như thế còn lâu mới đủ!
Suy nghĩ kĩ càng, nếu như anh đủ mạnh mẽ hơn một chút, mấy món đồ trong mật thất không phải đều là của mình rồi sao? Làm sao để rơi vào tay trường học được?
Đây mới là điều khiến anh cảm thấy đáng tiếc.
Tấm thẻ đó!
Lại bị trường học cầm đi mất rồi!
Lục Minh đau lòng.
Anh cảm giác như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Cảm giác này giống như lúc đang ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn thấy một cô gái đẹp lay động lòng người, vừa chớp mắt đã thấy người ta xuống trạm rồi, ngay cả phương thức liên lạc cũng không hỏi được.
À, về sau còn nghe nói ông chủ của mấy người đã tán được cô em đó rồi…
Chính là cảm giác này.
Găm vào tim.
"Phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn."
Lục Minh cảm thán.
Lần sau nếu như lại gặp chuyện như thế, anh nhất định sẽ nắm chắc cơ hội!
Đúng…
Nhất định.
À, đúng rồi, còn có con mèo mun lắm bẫy kia!
Lục Minh cảm thấy trong cơ thể mình có cao thủ giả mạo! Rõ ràng mạnh mẽ như vậy mà đến thời khắc mấu chốt tại sao lại không ra tay chứ?
Đường đường là mèo mun, sao có thể bị cáo chín đuôi hạ thấp được chứ? Đúng không!
Sau này phải nghĩ cách.
Lục Minh cân nhắc, anh cảm thấy có thể mình chưa chạm đến được điểm G của mèo mun, về sau phải liên hệ với nó nhiều hơn mới được, thân quen hơn một chút, mèo mun mới giúp đỡ mình.
Mèo mun có ra tay hay không, điều này rất quan trọng, bởi vì… chính nó quyết định giới hạn sức mạnh chiến đấu cao nhất của anh!
Nghĩ tới đây, Lục Minh lại đi vào biển ý thức.
Cách!
Cách!
Âm thanh quen thuộc truyền đến.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cao thủ của chúng ta lại đang mài răng.
Không có tiền đồ.
Trong lòng Lục Minh thầm nói một câu, nhưng không dám nói ra ngoài, anh nói xem ngày nào cũng gặm một tấm thẻ thì có ý nghĩa gì không? Anh xem, gặm đến mức biến thành màu đỏ rồi.
Đợi đã...
Màu đỏ?!
Khuôn mặt Lục Minh lập tức tái mét.
Không thể nào!
Thẻ gốc của anh đang yên đang lành, chẳng lẽ bị gặm biến dạng mất rồi?
Nghĩ tới đây, anh lại gần xem thử, lập tức cảm thấy khiếp sợ, bởi vì anh đột nhiên phát hiện thẻ gốc của anh nằm thù lù dưới thân mèo mun!
???
Vậy nó đang gặm cái quái gì thế?
Lục Minh nhìn kĩ, lập tức sợ hãi, một trăm triệu?
Không sai!
Thứ mà mèo mun đang ngậm lại là tấm thẻ một trăm triệu trong mật thất!
Đợi đã...
Lục Minh ngây người.
Vậy tấm thẻ này đến biển ý thức của mình lúc nào vậy? Không đúng, nói chính xác hơn là mèo mun đem tấm thẻ này về từ lúc nào vậy?
Lục Minh chấn động, vậy mà không một ai phát hiện ra!
Ngay cả bản thân anh cũng không biết!
Thực lực này...
"Anh mèo, có thể cho tôi xem tấm thẻ này một chút được không?"
Lục Minh hỏi.
Cách!
Cách!
Mèo mun còn không thèm ngẩng đầu lên.
Chậc, chẳng mong đợi gì được rồi.
Lục Minh muốn rời khỏi, lại cảm thấy không cam lòng.
Phó Hồng Danh liều mạng chỉ để có được tấm thẻ này, mà giờ tấm thẻ lại trong tay anh, nếu thứ này có thể gia tăng thực lực của anh thì…
Lục Minh nghĩ đến lại cảm thấy kích động.
Đương nhiên.
Trước tiên phải lấy được nó từ mèo mun đã.
"Anh mèo?"
Lục Minh gọi một tiếng, mèo mun không hề để ý đến anh.
Được thôi.
Lục Minh nhún vai.
Chỉ là...
Anh luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Hồi lâu sau.
Cuối cùng anh đã nhớ ra rồi.
Biển ý thức!
Nơi này là biển ý thức!
Đôi mắt Lục Minh đột nhiên mở lớn.
Tuy rằng hiện giờ anh là một chuyên gia chế tạo thẻ bài mới vào nghề, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là biển ý thức, nhưng ít nhất anh cũng biết được một chuyện, đồ vật thực thể không thể đến được biển ý thức.
Vậy thì, sao tấm thẻ này lại ở đây?
Hoặc là…
Tấm thẻ đó liên quan đến mèo mun?
Mèo mun vốn có một năng lực đặc biệt kỳ lạ, tấm thẻ này đặt dưới móng vuốt của nó đương nhiên cũng trở nên thần kỳ.
Vậy…
Nếu như nó buông ra thì sao?
Lục Minh rung động.
Liệu tấm thẻ này có trực tiếp xuất hiện trong hiện thực?
Thử xem!
Lục Minh tỉnh táo lại.
"Anh mèo?"
Lục Minh thấp giọng hỏi: "Tôi xem tấm thẻ này một chút rồi trả lại cho anh, được không?"
Cách!
Cách!
Mèo mun vẫn đang mài răng.
"À…"
Lục Minh nghĩ một chút, chân thành nói: "Anh xem, hay là thế này đi, anh hãy giao một nhiệm vụ, tôi giúp anh hoàn thành nó rồi anh thưởng tấm thẻ này cho tôi, được chứ?"
Mèo mun: "…"
"Không được?"
Lục Minh nhớ lại những tiền bối đã từng xuyên không, lập tức nói: "Hay là, anh làm một vòng quay rút thưởng gì đó để tôi đổi?"
"…"
Mèo mun nhìn anh như nhìn một tên đần.
"Cũng không được à?"
Lục Minh rất thất vọng: "Vậy sao anh phải…"
Bốp!
Một bóng đen vụt qua.
Tới rồi tới rồi!
Dường như Lục Minh có chút mong chờ.
Bốp!
Anh bị một cái móng vuốt đánh văng ra.
Nhưng mà, trước khi mèo mun đánh bay Lục Minh ra ngoài, anh nhìn thấy rõ ràng, tấm thẻ kia vừa rời khỏi thân thể mèo mun thì lập tức biến mất trong biển ý thức!
Biến mất rồi!
Ha ha ha!
Để anh đập tôi đó!
Ha ha ha!
Biển ý thức tiêu tan.
Lục Minh trở về hiện thực, tấm thẻ bài màu đỏ kia quả nhiên xuất hiện rồi.
Thành công rồi!
Lục Minh vô cùng kích động.
Dù sao anh đã lừa một tấm thẻ từ tay anh mèo… Đợi đã, nó sẽ không lấy lại đấy chứ? Anh hơi chột dạ len lén nhìn biển ý thức.
Mèo mun vẫn lười biếng ngồi trên tấm đệm.
Tựa như chẳng có phản ứng gì.
Ngoại trừ...
Cái đuôi không ngừng vẫy qua vẫy lại!
Tần suất còn rất cao.
"Anh mèo nổi giận rồi!"
Lục Minh cảm thấy sợ hãi.
Anh biết, nó kinh khủng đến mức nào, có điều anh mèo tức giận đến thế, tại sao không trực tiếp đoạt lại tấm thẻ này?
À…
Hoặc là.
Nó không có cách nào lấy lại được?
Lục Minh suy tư một lúc.
Anh chợt nghĩ ra chắc là mèo mun cũng đang trong trạng thái suy yếu, vậy nên xuyên không giữa hiện thực và biển ý thức cũng tiêu hao rất nhiều sức lực đối với nó!
Vì thế, trong một khoảng thời gian ngắn, nó chỉ có thể đến một lần!
"Nhanh!"
"Thừa dịp trước khi anh mèo khôi phục, phải nhanh chóng nghiên cứu tấm thẻ này!"