Chereads / Bậc Thầy Thẻ Bài / Chapter 15 - Chương 15: Thẻ bài mới thần bí!

Chapter 15 - Chương 15: Thẻ bài mới thần bí!

"…"

Mèo mun vừa phát hiện Lục Minh xuất hiện, cơ thể nó lập tức cứng đờ.

Sau đó nó lắc lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, chán ghét ném thẻ gốc sang một bên, liếm láp bộ lông sáng bóng của mình, duỗi người rồi lười biếng ngủ thiếp đi.

Lục Minh: "??"

Nó coi anh là người mù chắc?

Giả vờ cái gì chứ?

Anh đưa tay ra, giây phút thẻ gốc xuất hiện trong tay, vết nứt trên bề mặt của nó dường như càng sâu thêm.

Thảo nào thẻ gốc tia chớp lần trước rõ ràng vẫn bình thường bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ! Bảo sao anh cảm thấy vết nứt trên thẻ gốc ngày càng đáng sợ hơn!

"Anh mèo?"

Lục Minh hít thở sâu.

Mèo mun: "…"

Nó dường như đã ngủ.

"Hừm."

Lục Minh cũng rất đau buồn: "Tôi nói một câu này trước nhé, anh muốn mài răng tôi không để bụng đâu, nhưng nếu thẻ gốc của tôi mà hỏng… thì chúng ta sẽ tiêu đời đó."

"Meo meo!"

Bóng đen lướt qua trước mắt.

Thẻ gốc trong tay Lục Minh đã biến mất.

Cách cách!

Cách cách!

Nó lại lấy thẻ đi để gặm.

Nó hiển nhiên đã nghe thấy lời của Lục Minh, thế nên ý nghĩa của tiếng kêu meo vừa rồi chắc là: Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không hư...

Đại khái, có lẽ, đúng nhỉ?!

Anh chỉ có thể hiểu như vậy.

Nếu không hư thì anh cũng chẳng thèm quản.

Dù sao phần lớn thời gian thẻ gốc đều nằm trong biển ý thức, đều ở bên cạnh nó. Chẳng lẽ anh thật sự phải để mắt đến chỗ này suốt hai mươi tư giờ ư?

Huống hồ...

Lúc mài răng, hình như mèo mun đã trút một sức mạnh đặc biệt vào đó, cho nên mới có thẻ gốc tia chớp!

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Hy vọng...

Sẽ không có biến cố gì nữa.

Thấy mèo mun say mê mài răng, anh đành rời khỏi biển ý thức.

Trở về hiện thực.

Lục Minh mở cửa hàng.

Ngày hôm nay, anh có một số chuyện khác phải làm.

...

Bên ngoài cửa hàng.

Vẫn là dòng người qua lại.

Lục Minh mở phần ghi chép trên cuốn sổ ra - anh đang đợi cái tên đầu tiên ở trên đó, đó chính là người kiên trì lâu nhất trong hoạt động Fruit Ninja.

Trong bảy ngày, người kiên trì lâu nhất sẽ nhận được phần thường mười nghìn tệ.

Đây là điều đã nói ngay từ đầu.

Cho nên, Lục Minh vẫn luôn để lại mười nghìn này.

Nhưng điều khiến anh bất ngờ đó là sắc trời dần tối, ánh đèn cũng đã sáng dần lên, vậy mà vẫn không nhìn thấy người đó xuất hiện.

"Chủ động từ bỏ ư?"

Lục Minh có hơi bất ngờ.

Mười nghìn tệ không phải con số nhỏ với người bình thường.

Mà đúng lúc này.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một bóng người đội mũ lưỡi trai xuất hiện, giọng khàn khàn nói: "Xin chào, tôi đến lấy phần thưởng của Fruit Ninja."

"Được."

Lục Minh cười nói: "Tôi chờ anh lâu lắm rồi, xin hãy đọc lại số điện thoại anh để lại."

Bóng người kia nói ra dãy số.

Sau khi xác nhận, Lục Minh nói: "Mời ký tên của anh."

Bóng người kia tiến lên trước, cúi đầu ký tên.

Có gì đó không đúng.

Lục Minh nheo mắt nhìn chăm chú.

Người này...

Từ khi anh ta đến đây, anh dường như hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt của anh ta! Anh ta đội khư khư một chiếc mũ lưỡi trai, cộng thêm cúi thấp đầu, nhưng như vậy cũng đâu đến nỗi khiến anh không nhìn thấy rõ anh ta!

Nhưng...

Như có một cảm giác mông lung đang ngăn cản chính mình.

Huống hồ.

Nửa đêm mà anh ta vừa cúi đầu, vừa đội nón.

Đây lại là kẻ kỳ quái gì không biết?

Thật không nên mà, chẳng qua chỉ đến nhận phần thưởng của Fruit Ninja thôi, đâu phải đến đồn công an mà cần bí ẩn như vậy chứ? Hơn nữa, khi đó anh nhớ rõ người anh em này đã kiên trì khoảng ba trăm giây, tốc độ phản ứng nhanh kinh người, chắc phải là người tu luyện có tốc độ phản ứng rất nhanh mới đúng.

Nhưng cơ thể này…

Dường như có gì đó không đúng?

Ừ...

Lục Minh càng nghĩ càng thấy không đúng.

Mà giờ khắc này.

Bóng người kia đã khiêm tốn ký tên xong, cầm xấp tiền mặt chuẩn bị rời đi.

Bộp.

Một cánh tay của Lục Minh đè lên xấp tiền.

"Hử?"

Giọng nói khàn khàn mà lạnh lùng của bóng người vang lên.

"Xin lỗi."

Lục Minh cười tủm tỉm nhìn anh ta: "Xin chờ chút."

"Làm gì vậy?"

Bóng người có hơi hoảng hốt: "Tôi không có thời gian đâu."

"Ha ha."

Lục Minh cười nói: "Để tránh trường hợp nhận thưởng nhầm, chúng tôi cần xác định thân phận của anh. Tôi sẽ lập tức liên hệ với số điện thoại này của anh, anh chờ chút nhé."

"Phiền phức!"

Bóng người sốt ruột: "Có mỗi mười nghìn tệ, có cần làm quá lên vậy không, ông đây không cần nữa."

Nói xong.

Anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài.

"Ha."

Lục Minh cười lạnh một tiếng, đi tới đè anh ta lên mặt đất. Quả nhiên, chiếc mũ trên đầu bóng người đó rơi sang một bên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

"A…"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên: "Anh! Anh, em sai rồi! Anh Lục ra tay nhẹ một chút! A… Đau quá đau."

"Giỏi nhỉ?"

Lục Minh thuận thế đạp thêm một cú.

"Anh, em sai thật rồi!"

Trương Tiểu Bàn ấm ức ngồi chồm hổm dưới đất.

Không sai!

Kẻ mạo nhận đến lĩnh thưởng hạng nhất chính là tên này!

Lục Minh nhớ kĩ Fruit Ninja hôm đó rất hot, Trương mập thỉnh thoảng cũng tới góp vui, không ngờ tên này lại nhớ số điện thoại để giở trò.

"Ha ha."

Lục Minh không thay đổi sắc mặt: "Bản lĩnh lớn thật đó."

"Đâu có."

Trương Tiểu Bàn lúng túng cười gượng: "Anh Lục, anh xem, chẳng phải vì không có ai đến lấy sao, em nghĩ chúng ta cũng không nên lãng phí mà."

"Ha ha!"

Lục Minh cười giễu.

Dù không ai đến nhận thì tiền vẫn là của anh, lãng phí cái con khỉ?! Rõ ràng tên này đã sớm có âm mưu rồi mà.

"Sao cậu biết anh ta không đến?"

Lục Minh nhìn Trương Tiểu Bàn.

"Đã nhìn ra từ lâu rồi."

Trương Tiểu Bàn cười ha ha: "Tuổi tác của tên kia không lớn lắm, khí chất cũng không tầm thường. Em vừa nhìn đã biết hắn ta không phải người tầm thường, cũng không giống người ở đây. Hôm đó chắc chỉ là đúng lúc đến thành phố Thanh Minh, thấy có hoạt động Fruit Ninja này nên hắn tò mò tham gia, vậy nên em mới nhớ số."

"Sau đó, hôm nay cậu đã mai phục ở đây đợi anh ta, thấy quả nhiên anh ta không đến, nên đã tự đến nhận thưởng ư?"

Lục Minh chậm rãi nói.

"Hi hi."

Trương Tiểu Bàn cười gượng.

"Khốn nạn!"

Lục Minh không biết nên khóc hay nên cười.

Hôm nay anh đã cố dành thời gian để trao lại phần thường cho đối phương. Không ngờ, chính chủ không đến, lại chờ được cái tên trêu ngươi là Trương Tiểu Bàn đây.

"Khụ khụ, hẹn gặp lại."

Trương Tiểu Bàn xun xoe chạy trốn.

"Thật là…"

Lục Minh có chút cạn lời.

Tên này đúng là cực phẩm mà.

Anh lắc đầu rồi chuẩn bị đóng cửa, nhưng lại nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai nằm trên mặt đất. Ủa, lúc rời đi, Trương Tiểu Bàn lại quên không mang theo thứ này đi ư?"

"Cái mũ này..."

Lục Minh tò mò đội mũ lên.

Vù...

Một ánh sáng năng lượng mờ nhạt chuyển động.

Lục Minh cảm nhận được cơ thể mình như đang bị một lớp năng lượng bao phủ, trở nên bồng bềnh. Cơ thể và dung mạo đều xuất hiện một chút thay đổi.

Lượng tiêu hao rất thấp.

"Thú vị đó."

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Trong quá trình chế tạo của chuyên gia chế tạo thẻ bài, thẻ bài chỉ là vật chứa, mà những nghề nghiệp khác đương nhiên sẽ dùng những vật khác làm vật chứa.

Ví dụ...

Chiếc mũ này.

Nó đã được chế tạo trở thành trang bị có năng lực ẩn nấp.

Thảo nào Trương Tiểu Bàn dám đem thứ này ra ngoài để lừa bịp. Đáng tiếc tên nhóc này có vóc dáng quá khổ, vốn không thể giấu được trong mắt người quen.

Còn về phần tại sao lại vứt lại...

Có lẽ một là vì cảm thấy nó vô dụng, mặt khác chính là vì vội đi nên không dám vào nhặt mũ!?

Lục Minh buồn cười đau bụng.

Thôi vậy.

Chờ lần sau cậu ta đến thì trả.

...

Đêm khuya.

Lục Minh đóng cửa hàng.

Sau khi khởi động từng lớp chống trộm, anh mới bắt đầu tiếp tục nghiên cứu tấm thẻ bài thần bí đó.

Xoẹt!

Xoẹt!

Sắc mặt Lục Minh nghiêm túc chăm chú vẽ.

Đường vân cơ bản là nét vẽ dễ dàng nhìn ra cơ bản của người vẽ, đây cũng là lý do vì sao những chuyên gia chế tạo thẻ bài lớp tiền bối lại chê bai người sáng tạo ra Fruit Ninja như anh.

Bởi vì đường vân mà anh vẽ quá thô!

Còn tại sao lại thô ư?

Nó giống hệt như viết chữ, hơi ngoáy một chút, xấu một chút, chỉ cần nhận ra chữ đó là được, vốn chẳng có ai thèm quan tâm bạn viết đúng quy cách hay không.

Đây là chế tạo thẻ bài cấp thấp nhất!

Bởi vì kiểu vẽ thô này rất dễ xảy ra vấn đề.

Đường vân mà họ vẽ ra đến cuối cùng đều phải vận hành nhờ năng lượng, thế nên nếu đường vân không đạt tiêu chuẩn sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả cuối cùng.

Một nét không nhìn ra, nhưng trên trăm nét thì sao?

Hơn một nghìn nét thì sao?

Đôi khi bạn không thể tìm ra được nguyên nhân thất bại!

Vì thế, đối với chuyên gia chế tạo thẻ bài mà nói, cơ bản luôn được ưu tiên nhất.

Xoẹt!

Xoẹt!

Bên trong gian phòng chỉ có tiếng bút vẽ yên tĩnh.

85%...

90%...

95%...

...

Lục Minh đang không ngừng học tập những đường vân này.

Trong giai đoạn này, đường vân viết ngoáy ban đầu của anh đã sớm trở nên sạch sẽ gọn gàng, vì vậy việc học 20% đường vân cuối cùng này thuận lợi đến kỳ lạ.

Rất nhanh.

Anh đã dung hợp thông suốt những đường vân này.

Toàn bộ ba trăm đường vân cuối cùng cũng đã thành thục.

"Học xong rồi."

Lục Minh vô cùng thư thái.

Anh rất hài lòng về việc học tập trong mấy ngày qua của mình.

Tuy năng lượng của bản thân vẫn chưa được nâng cao, nhưng việc không ngừng học tập và vẽ đã khiến anh bù đắp được những thiếu sót về nền tảng.

Anh lại thử vẽ Fruit Ninja lần nữa.

Thẻ bài giống vậy, bản vẽ thiết kế giống vậy, thẻ bài được vẽ ra trông cũng không có khác biệt gì lắm về tính năng. Nhưng chỉ có anh mới hiểu rõ, sau khi nắm chắc được ba trăm đường vân cơ bản kia, khả năng kiểm soát năng lượng của anh rốt cuộc đã mạnh đến đâu, mà lợi ích nó đem lại cho anh chính là…

Tốc độ vẽ đã tăng lên rất nhiều!

Thời gian vốn dùng để vẽ một tấm thẻ, bây giờ anh đã có thể làm được ba tấm!

Tốc độ kinh người!

"Vậy thì..."

"Mình sắp có thể chế tạo nhiều thẻ bài hơn nữa trong thời gian thực tập rồi."

Lục Minh bình tĩnh phân tích.

Vậy…

Tiếp theo chính là tăng cường tốc độ tu luyện của bản thân.

Lục Minh nhìn tấm thẻ thần bí đặc biệt kia, vốn là một tấm thẻ có độ khó siêu cao, tốc độ tu luyện mà nó đem lại chắc chắn rất kinh khủng.

"Làm thôi."

Lục Minh thở sâu một hơi.

Lần đầu thử chế tạo tấm thẻ bài thần bí này.

Xoẹt.

Xoẹt.

Lục Minh lại hạ bút lần nữa.

Bởi vì đã luyện tập vô số lần từ trước, vì thế nét vẽ còn lưu loát hơn so với tưởng tượng của anh. Sau một lần run tay thất bại, lần thứ hai anh đã vẽ được hoàn thiện hơn.

Tốn thời gian một tiếng.

Vù...

Cùng với ánh sáng mờ nhạt.

Tấm thẻ bài trong tay Lục Minh đã được chế tạo thành công.

Mặt trái của tấm thẻ biến thành mặt thẻ màu đen, có thể mơ hồ nhìn thấy đường vân trên đó, mặt phải của tấm thẻ lại xuất hiện một ảo ảnh dị thú mơ hồ.

Đây là tấm thẻ bài một sao rất đặc biệt.

Lục Minh cảm nhận một chút, nhu cầu năng lượng đã đạt tới ba trăm điểm rồi!

Đương nhiên.

Những điều này cũng không quan trọng.

Điều khiến Lục Minh phấn chấn chính là khi chế tạo tấm thẻ này, dòng năng lượng chảy rất lưu loát, mức độ sinh động vô cùng cao, nâng lên một điểm năng lượng.

Từ sáu mươi ba điểm tăng lên sáu mươi tư điểm!

Thật kinh khủng!

"Thật mạnh."

Lục Minh chấn động.

Phải biết rằng, sáng nay anh vừa được tăng lên sáu mươi ba điểm, tốc độ tu luyện của tấm thẻ bài này còn cao hơn Fruit Ninja rất nhiều lần!

Đây mới là thẻ tu luyện mà anh muốn có!

Đương nhiên.

Tuy tấm thẻ này rất mạnh nhưng anh chỉ có thể dùng nó làm thẻ tu luyện, bởi vì nhu cầu năng lượng kinh khủng đạt tới ba trăm điểm khiến Lục Minh không có tư cách sử dụng!

"Có muốn thử hiệu quả không?"

Lục Minh có hơi động lòng.

Tuy bản thân anh không thể kích hoạt nhưng nếu thông qua máy kích hoạt và chuẩn bị tốt thẻ năng lượng thì chắc vẫn có thể nhìn thấy được hiệu quả mà tấm thẻ bài này tạo ra.

Nhưng suy nghĩ kĩ một chút...

Lục Minh lập tức từ bỏ ý nghĩ này, quá lãng phí.

Bởi vì lần này vốn không thể dùng được!

Máy kích hoạt thẻ bài quá lớn, không tiện mang theo.

Chỉ có quỷ mới biết đến năm nào anh mới có thể có được ba trăm điểm năng lượng. Nếu đã như vậy, chi bằng giữ lại những thẻ năng lượng này để sử dụng lúc tu luyện, có thể nâng cao tốc độ tu luyện một chút.

Chế tạo thẻ năng lượng bằng năng lượng trong đá quặng năng lượng, mặc dù có thể hoàn thành vòng tuần hoàn năng lượng, nhưng hiệu quả của nó không cao.

Mỗi khi có thêm một thẻ năng lượng, tốc độ tu luyện của Lục Minh sẽ nhanh hơn một chút!

Đối với anh mà nói.

Chế tạo tấm thẻ bài thần bí này mới là lúc tu luyện tốc độ cao.

"Có tấm thẻ này..."

Trong mắt Lục Minh lóe lên một tia sáng, anh rất chờ mong hoạt động thực tập bắt đầu.

Đương nhiên.

Trước đó, anh vẫn phải chuẩn bị một chút.

Ví dụ, tên của thẻ bài thần bí.

Mặc dù không thể test thực tế tấm thẻ bài này, nhưng về cơ bản anh vẫn có thể đoán được hiệu quả.

Anh suy nghĩ một lát rồi lấy ra một thẻ tag màu trắng dán trên góc phải của thẻ bài thần bí, sau đó viết lên một cái tên rất thích hợp...

"Đàn trâu điên cuồng"!