Gió đêm u ám và trầm uất không ngừng lướt qua đồng bằng hoang vu và rộng lớn, cuốn phăng đi những hạt nhỏ màu đen như khói bụi theo. Cả vùng đất mấp mô những nấm mồ và bia mộ, cây chết khô cằn giương nanh múa vuốt như ác quỷ mới ra đời, vừa dữ tợn vừa gớm ghiếc.
Ầm, ầm.
Thân hình cao lớn của Lâm Thịnh bước chầm chậm trên vùng đất này.
Nơi này là thế giới thứ hai mươi bốn mà cậu đã xông qua khi dò theo nguồn gốc của thủy triều đen. Ở đây, nồng độ sương mù thủy triều đen đã đậm đến mức không có bất cứ sinh vật nào có thể sống sót được. Ngay cả quái vật thủy triều đen cũng không có. Trong không khí toàn là khói đen dày đặc.
Lâm Thịnh mặc áo choàng màu trắng, phần vai được giáp vai màu vàng cố định lại, cả cơ thể đều bị che khuất. Trên đầu cậu đội mũ giáp thần kín như bưng, mặt nạ người màu vàng trông lạnh lẽo, vô tình nhưng cũng thần thánh và trang nghiêm.