"Tôi?" Anseilla cười khổ: "Chân linh của tôi đã bị ô nhiễm tiêu hóa từ rất lâu trước đây rồi. Tôi có thể liên tục đi lại giữa các thế giới là nhờ chân linh dung hợp mà mọi người ở thế giới Hắc Vũ tặng cho tôi. Trên thực tế, tôi đã không còn là Anseilla thuần túy nữa. Tôi là thể tập hợp chân linh của rất nhiều người bạn ở thế giới Hắc Vũ, và cũng có một phần ý chí thuộc về bản thân Anseilla đang hành động."
Lâm Thịnh im lặng. Cậu không thể tưởng tượng được cảm giác phải gánh vác tất cả trách nhiệm như này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc cậu hỏi về chân tướng thực sự.
"Nói cho tôi biết, làm thế nào để thoát khỏi linh cách và đối phó được với thủy triều đen, cứu vãn mọi thứ." Sau một lúc, cậu lại nghiêm túc nói với Anseilla.
"Cậu... cũng muốn cứu vãn mọi thứ sao?" Anseilla ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Thịnh. Trong ánh mắt cô chợt lóe lên một tia hy vọng.