Vèo! Soạt soạt soạt!
Trong phút chốc, hầu hết nghị viên có mặt trong hội trường đều nhốn nháo ngắt tín hiệu, từng hình người hư ảo màu xanh nhạt nhanh chóng tiêu tan.
Những nghị viên cáo già hầu như đều lựa chọn hành động giống nhau, trước tiên cắt đứt liên lạc với chỗ này.
"Cậu... Cậu... Sao lại có thể...!!"
Bản thể của Phó Nghị trưởng Bilaran hiện đang ngồi trong cung điện của gia tộc mình. Ông ta vốn dĩ mang vẻ mặt nắm trong tay hết thảy, lúc này lại tràn ngập sợ hãi và bất an.
Vị trí của các nghị viên xung quanh chỗ Lâm Thịnh lúc này đã hoàn toàn trống không. Các nghị viên vừa rồi còn ở đây đã cắt đứt liên lạc hơn phân nửa,trong hội trường chỉ còn chừng mười mấy nghị viên còn dám ở lại.
Lâm Thịnh ngồi một mình trong hội trường vắng vẻ, bánh xe màu đỏ thẫm quanh quẩn bên người càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
"Muốn biết tôi tiến vào nơi này như thế nào sao?" Lâm Thịnh mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng.