Người áo đen hơi ngẩn ra, hình như bị sốc vì sự tàn nhẫn và hỗn loạn trong thế giới của những đứa trẻ săn hồn.
"Vậy... còn mẩu bánh mì cậu đang cầm thì sao? Rõ ràng cậu sắp đói chết rồi, tại sao cậu không ăn nó?" Người nọ lại hỏi tiếp một câu.
Pháp Tư Đức im lặng một lát.
"Tôi còn một đứa em trai, nó vẫn còn nhỏ..."
Người áo đen cũng im lặng theo. Thật không ngờ nơi sống của người săn hồn lại tàn nhẫn và rối loạn đến vậy.
"Cậu... rất cừ." Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Pháp Tư Đức mà không hề e ngại mái tóc dơ bẩn và rối như tổ quạ của cậu ta.
"Vậy cậu lấy cái này đi." Người áo đen ném một món đồ nho nhỏ ra.
Món đồ đó trông như một khối than đá đen thùi, có hình dáng kỳ lạ. Nó không có gì đáng để xem và cũng không phải là đồ ăn.
Pháp Tư Đức chụp lấy nó, hơi nghi hoặc.
"Cảm ơn về món quà, nhưng mà đây là cái gì thế?"