Cái miệng nhỏ của Trương Thành Vi hơi nhếch lên. Cô đang đứng ở bên ngoài phòng tự học và nhìn những xác chết không đầu nằm đầy trong góc phòng. Máu tươi và mảnh vỡ của xương sọ hòa lẫn vào nhau, vương vãi khắp một vùng khá rộng quanh đó.
Ở đây không có cảnh sát mà chỉ có chừng mười giáo viên và học sinh đang đứng xem. Có người đang gọi điện thoại, có người lại chụp hình. Trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ căng thẳng, sợ sệt và còn tiềm tàng một ít hưng phấn.
Con người sẽ luôn vô thức sinh ra cảm giác hưng phấn đối với những sự vật có tính kích thích, chẳng qua đôi khi nó sẽ bị những tâm trạng mãnh liệt khác che phủ.
Trương Thành Vi nghe tiếng động ở bên ngoài nên lập tức đi ra khỏi phòng tự học, để rồi chứng kiến cảnh tượng này.
"Tôi đã gọi cho cảnh sát rồi, nhưng mà bên sở cảnh sát không bắt máy, bây giờ nên xử lý sao đây?!"