"Cha..." Nhìn cha mình ở trước mắt, Bùi Lâm đã không kiềm nổi giọt lệ trong hốc mắt được nữa. Nước mắt rơi từng giọt lã chã, trên khuôn mặt lem luốc của cô là hai hàng nước mắt.
Cách đó không xa, một bóng người trẻ tuổi xinh đẹp dịu dàng đi theo sau một người phụ nữ mặc áo giáp vô cùng cao lớn tiến tới gần.
"Lâm Lâm!" Bóng người đi tới chỗ sáng, chẳng ngờ lại là Trang Tình - mẹ của Bùi Lâm.
Từ xa bà đã nhìn thấy vết thương trên người của con gái, cũng không cầm được nước mắt. Bà vội vàng che miệng lại, không để mình khóc ra thành tiếng. Cô gái cao lớn đứng bên cạnh bà nhẹ nhàng kéo mũ sắt xuống, để lộ ra một đôi mắt màu xanh lục như chim ưng.
"Chỉ với một nhà họ Bùi mà lại dám ám sát đội viên chính thức của Tảo Nguyệt Kiếm bọn ta. Hay là do đã quá lâu rồi Thánh Sơn bọn ta chưa đi ra ngoài, khiến người ta quên mất danh tiếng của Tảo Nguyệt Kiếm bọn ta đã có được như thế nào." Cô ta trở tay rút một cây kiếm răng cưa từ trên lưng ra.