Lâm Thịnh băng qua những đường hầm và các ngã rẽ tối tăm mù mịt như thể vĩnh viễn đều như thế.
Khoảng vài phút sau, cuối cùng cậu cũng đứng trước một cánh cửa khổng lồ hình xoắn ốc cao hơn mười mét. Cánh cửa hình tròn, từng phiến lá khép lại dính vào nhau tạo thành đường xoắn ốc, chặn kín lối đi vào khu năng lượng trống rỗng.
Trên bức tường phía bên phải có ánh đèn xanh nhấp nháy rất nhỏ, tựa như đang nhắc nhở Lâm Thịnh rằng ở đây còn có một thứ gì đó đang lặng lẽ vận hành hoạt động.
Cậu đi lên phía trước, mặc dù cách một cánh cửa nhưng cậu vẫn có thể loáng thoáng cảm nhận được sự rét lạnh âm u ở bên kia. Giống như bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Quả nhiên nghi thức đã xảy ra chuyện gì đó thật?" Lâm Thịnh vừa thầm suy đoán vừa bước lên, rồi đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa.
Két...