Dạ chủ Lãm Cổ nhìn thấy cảnh đó, chẳng qua anh ta cũng không để ý đến chuyện của những kẻ xa lạ đó.
Sự chú ý của anh ta chủ yếu tập trung vào sức mạnh mà Lâm Thịnh vừa thể hiện.
Loại sức mạnh này... đã vượt xa khỏi cấp độ mà trạng thái ám năng vô hạn của anh ta có thể đối chọi.
Dù rằng đúng là anh ta có thể phát huy sức mạnh ám năng vô hạn của mình thật, nhưng mà bao nhiêu châu chấu cũng chẳng đá nổi voi.
"Chưa nói đến Thánh Đế Lâm Thịnh, thậm chí mình còn chẳng chống lại nổi con quái vật vừa rồi nữa." Vào giờ khắc này, cảm giác kiêu ngạo và cao cao tại thượng luôn tồn tại trong lòng Lãm Cổ đã bị đánh bại một cách vô cùng thảm hại.
Anh ta cần nhiều sức mạnh hơn nữa, càng phải trưởng thành hơn nữa. Anh ta cảm thấy mình vẫn có thể mạnh lên, hơn nữa còn rất nhanh. Tiềm lực của anh ta vẫn còn chưa bộc lộ hết.