Trong phòng ngủ trên tầng hai, Lâm Hiểu mang vẻ mặt chán chường bị ném lên chiếc ghế duy nhất trong phòng .
Lâm Thịnh trở tay đóng cửa lại, đứng trước mặt cô.
"Đừng sợ, em gặp bệnh này rất nhiều lần rồi! Không cần sợ!"
Lâm Thịnh giơ bàn tay to như cái quạt tay lên, nắm lấy đầu của Lâm Hiểu. Một bàn tay của cậu có thể nắm gọn cả cái đầu của cô.
Vụt!!
Một vầng sáng trắng rực rỡ và chói mắt đột ngột chảy từ trên đầu Lâm Hiểu xuống rồi xuôi dọc theo khắp toàn thân cô. Cô run rẩy như bị điện giật, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép. Thế nhưng chiêu này vô cùng hiệu quả, bởi vì những đường vân màu đỏ tím trên mặt cô đang biến mất một cách nhanh chóng.
"Thấy chưa, có hiệu quả rồi! Nói không chừng chị không cần đi bệnh viện, tự chúng ta chữa trị ở nhà là được." Lâm Thịnh lộ ra nét mặt "quả nhiên như mình đã đoán".
"Chị... Chị... cảm thấy mình... sắp chết... rồi..." Lâm Hiểu run rẩy, cất giọng nói ngắt quãng như hết hơi.