"Thần tính..."
Lâm Thịnh thả khối đá tròn trong tay mình xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cái bục trên đại điện trước mặt.
Cái bục này rất kỳ quái, trên đỉnh bục không phải là ngai vàng như những nơi khác mà là một cái bục hình bán nguyệt màu trắng.
Trên bục dính một ít giọt máu nhỏ, hình như nơi này từng xảy ra chuyện gì đó chẳng mấy tốt lành. Lâm Thịnh nhấc chân đi lên, đến gần cái bục hình bán nguyệt đó.
Ư...
Bỗng nhiên, có tiếng rên rỉ kỳ dị phát ra từ trên mặt tường bên tay phải. Một cô gái tóc dài có vóc dáng gầy nhỏ chậm rãi nhô ra từ nơi đó.
"Mái tóc" của cô ta toàn là những sợi dây thừng màu đen, trên mặt cô ta chỉ có một cái lỗ đen thật lớn và hai cái lỗ mũi đen thùi, không có mắt và lỗ tai. Cô gái quái dị đó run rẩy, chậm rãi đi từ trên vách tường xuống. Tuy rằng cô ta không có mắt nhưng Lâm Thịnh vẫn cảm thấy cô ta đang nhìn mình.
"Có thể nói chuyện không?" Cậu thử mở miệng hỏi bằng ngôn ngữ của nơi này.