Nghe thấy câu hỏi thăm của Lâm Thịnh, người đàn ông đeo kính râm không trả lời mà chỉ lướt ánh mắt lạnh lùng qua người Lâm Thịnh, nhìn về phía Tạ Kiều Nguyệt ở trong phòng.
"Còn muốn trốn sao? Như vậy ngoại trừ lãng phí thời gian, còn có tác dụng gì?"
Giọng nói trầm thấp của hắn nghe có vẻ ung dung và yên ả.
Cảm giác bị người khác lơ đi cũng không thoải mái lắm. Lâm Thịnh tự cho rằng mình là người vô cùng rộng lượng, nhưng lúc này bị đối phương xem thường ra mặt thì trong lòng cậu cũng có một chút khó chịu.
"Tôi đang hỏi anh đó, hay là lỗ tai của anh bị điếc rồi?" Giọng nói của cậu rất bình thản, nhưng trong âm điệu đã hàm chứa bất mãn.
Nơi này là Hengruika. Với thân phận Thánh Già của cậu, cho dù là hiệu trưởng Đại học Bane cũng chẳng dám phớt lờ, không chừa mặt mũi cho cậu như thế.