Lâm Thịnh thu tay về, nhìn bình thuốc trong tay.
"Rất tốt, bây giờ thứ này là của tôi rồi." Cậu vừa cười vừa tung hứng cái bình trong tay.
Lão già tà giáo mở to mắt, xoay người chạy. Lão đã hiến tế rất nhiều người dân trong trấn để tạo ra bốn con quái vật như vậy, thế mà bây giờ ngay cả quái vật cũng không thể làm gì đối phương. Ngoại trừ chạy trốn, lão thật sự không nghĩ ra biện pháp nào để xoay chuyển cục diện nữa.
Đáng tiếc, lão còn chưa chạy được bao xa thì đã bị một sợi tơ màu xanh đâm xuyên qua trán với tốc độ nhanh như chớp giật.
Vụt.
Sợi tơ được thu về, lão già ngã sấp về phía trước, không còn hơi thở. Cũng trong lúc đó, cả người Lâm Thịnh tựa như một con nhím, mới chớp mắt đã có hơn mười sợi tơ bay vụt ra.