Tiếng bước chân khe khẽ chầm chậm vang vọng trong thành phố.
Đi hết một vòng, Twain ba đầu đã đói hoa cả mắt.
Hắn cố chịu đựng cơn đói khát, vừa ngăn chặn nỗi kích động muốn lôi thanh lương khô ra ăn, vừa tiếp tục tìm kiếm ở bên trong thành phố.
"Trước khi sương mù đến, nhất định phải tìm được đồ ăn. Nếu không thì mình sẽ không kiên trì được bao lâu nữa, và sẽ chết đói."
Hắn yên lặng nghĩ, sau đó lại quẹo qua một cái ngã tư đường, đi về nơi có làn sương mù khá mỏng.
"Ở nơi như thế này, chỉ khi chúng ta đi đến nơi có ít sương mù thì mới có thể tìm được vật còn sống. Bởi vì sương mù có tính ăn mòn, người bình thường đều không muốn và cũng không thể kiên trì quá lâu ở những nơi sương mù dày đặc." Cái đầu bên trái phân tích.
"Có lý." Twain gật đầu: "Nhưng chẳng phải vừa rồi mày bảo mày muốn ăn chay sao?"
"Ha ha, không phải mày cũng mới nói là muốn ăn đậu phụ à?"