"Tuổi thơ của tôi trải qua trong một căn phòng nhỏ với bốn vách tường đổ nát. Nơi đó có một con ngựa gỗ đơn sơ tự chế, một bao bố làm từ cát. Đó chính là toàn bộ tuổi thơ của tôi." Lâm Thịnh thở dài một hơi rồi tiếp tục.
"Từ nhỏ tôi không đi học, chưa từng được đi học, cho dù đến bây giờ tôi cũng không nhận biết được hết hoàn toàn các chữ cái. Tôi thật sự chỉ là một thanh niên phổ thông trẻ tuổi bình thường. Nếu như không tu luyện, không có sự ưu ái của Thánh quang, bây giờ tôi vẫn còn là một đứa trẻ ranh, lang thang đầu đường cuối chợ nhặt rác sống qua ngày mà thôi." Cậu xúc động nhìn tất cả mọi người ở đây.
"Mẹ tôi mất sớm."
"..." Mọi người không nói câu nào.
"Cha tôi bị thương nặng."
"..." Phía dưới yên lặng như tờ.
"Anh chị tôi một người bị bại não, một người bị bại liệt."
"Có cần phải thảm như vậy không... Thật hay giả đó?" Những người phía dưới nhìn cậu đầy thương cảm.