Xoảng.
Cửa thủy tinh bị đạp nát.
Người phụ nữ da đen tóc bạc đi vào tầng một, thân hình chợt lóe, sau lưng bùng lên một ánh lửa màu xanh biếc, chạy vọt vài bước vào cầu thang.
Vụt.
Cô ta đi thang bộ vậy mà lại nhanh hơn thang máy rất nhiều. Không tới mười giây, cô ta đã đá văng cửa chính quán cà phê mèo, ung dung đi vào trong.
Trong quán cà phê khắp nơi toàn là những người bị thương đang kêu rên thảm thiết. Tại trung tâm của vụ nổ đã không còn thấy thi thể. Trên vách tường và trần nhà tất cả đều là vết máu chảy đầm đìa và vết cháy đen khi bị lửa đốt.
Lâm Thịnh đứng ở ngay giữa phòng, quay đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt trầm trọng.
"Cô là ai?"
"Mày đã tìm tới tận "nhà" bọn tao rồi mà còn hỏi tao là ai?" Người phụ nữ cười lạnh, vừa nói vừa đi về phía Lâm Thịnh.
"Lần trước tao đã muốn xử lý mày, nhưng vừa lúc gặp phải người của Nguyệt Trì tới điều tra, xem như mày gặp may. Lần này, để tao xem mày còn có thể chạy đi đâu?"