Đã rất lâu rồi Lâm Thịnh không ngủ được một giấc ngon như vậy.
Khi cậu tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua rừng cây, sương sớm ướt át đọng trên những nhánh cỏ xung quanh người.
Cả người cậu bị Cardura lẳng lặng ôm thật chặt, mái tóc mềm mại màu trắng xõa ra hai bên bao lấy cậu. Khuôn mặt trắng nõn với đường nét xinh đẹp và sắc sảo yên lặng dựa vào ngực cậu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong và dài khép lại, có vẻ như đã ngủ rồi.
Một mùi hương nhàn nhạt chui vào trong lòng chui vào mũi của Lâm Thịnh, làm cậu cảm thấy hơi ngứa.
"Cardura?"
Cậu nhẹ nhàng giơ tay ra, muốn chạm vào cái mũi nhỏ ở trước mặt một chút.
Vụt.
Bỗng nhiên đôi mắt to xinh đẹp của Cardura mở choàng ra, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Thịnh.
"Anh tỉnh rồi?" Cardura từ từ ngồi dậy, mái tóc dài màu trắng chầm chậm nhấc lên, rời khỏi người của Lâm Thịnh. Mùi hương thoang thoảng kia cũng rời đi theo.