"Không sao hết." Lâm Thịnh đưa tay ra chạm lên cánh tay Adolf, chỉ thoáng kiểm tra một chút rồi lập tức thu hồi Thánh lực lại.
Trong cơ thể Adolf có một loại trạng thái ngưng đọng vô hình, giống như lúc này trạng thái của cậu ta đang bị cố định vậy. Hiện tượng này thật kỳ lạ.
"Có phải bây giờ, dù em minh tưởng thế nào Thánh lực cũng không thể tăng lên đúng không?" Lâm Thịnh đột nhiên hỏi.
"Vâng thầy, bỗng nhiên cả hai ngày nay lại bắt đầu bị vậy." Adolf nói, vẻ mặt bị thuyết phục.
"Tu vi của em cũng bị cái thứ gọi là "bí bảo" này khống chế rồi." Lâm Thịnh suy nghĩ một lát rồi lôi ra một ngôi sao giấy nhỏ đã xếp sẵn từ trong túi áo, ném cho Adolf.
"Mang theo cái này, gặp phải rắc rối thì lập tức bóp vỡ nó là được."
"Cảm ơn thầy." Adolf vội vàng đón lấy, chăm chú quan sát. Khi phát hiện đó chỉ là một ngôi sao giấy, cậu ta cũng không hề tỏ vẻ thất vọng, bởi cậu biết thầy sẽ không làm mấy chuyện vô ích.