Việc thu thập nhiều nguyên liệu trong thời gian ngắn như vậy với cậu mà nói thì thật là quá sức tưởng tượng. Nếu nguyên liệu đã đầy đủ hết mà tiền cũng không thiếu, Lâm Thịnh dự định bắt đầu triệu hoán thật sự, hơn nữa còn tìm một chỗ để thành lập cứ điểm.
Cậu nói với Adolf là đang cần mua một miếng đất.
Ngay hôm sau, Adolf đã kêu người đưa cho cậu một sổ đỏ quyền sử dụng đất trong hai trăm năm của một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô. Có nghĩa là, ngọn núi nhỏ ở ngoại ô kia từ giờ cho tới hai trăm năm sau sẽ thuộc quyền sở hữu của mình Lâm Thịnh.
Adolf làm việc cực kỳ nhanh chóng và hiệu quả, cho dù Lâm Thịnh có yêu cầu cao cỡ nào thì cũng không có chỗ để chê.