Trong cung điện, bức tượng bằng đá ở phía trước đang vặn mình đứng dậy. Những viên đá nhỏ trên người nó vì thế mà rơi xuống lả tả.
Cạch cạch cạch.
Lâm Thịnh cũng đã nghe thấy tiếng động ở phía sau. Cậu nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy cái hồ xanh biếc vừa rồi còn đang yên tĩnh giờ đây đã sôi lên ùng ục. Vô số cánh tay tái nhợt từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Khuôn mặt to lớn được tạo thành từ vô số cánh tay đó cũng đang chầm chậm nổi lên từ đáy hồ. Một đống cánh tay trắng bệch vung vẩy, quờ quạng, bò từ trong hồ tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Chúng trông hệt như vô số con sâu trắng nhung nhúc, uốn éo đang gắng tách ra khỏi khuôn mặt và chiếm cứ hết không gian xung quanh.
Chỉ sau một thoáng, cửa hầm ở phía sau đã bị rất nhiều cánh tay chặn kín. Những cánh tay đó cứ đứng canh ở ngay trước cửa hầm mà không tiến vào, có vẻ như mục đích duy nhất của chúng là cắt đứt đường lui của Lâm Thịnh, hoặc cũng có thể là chúng sợ hãi thứ gì đó ở trong điện.