Dọc theo con đường nhỏ, Lâm Thịnh chăm chú ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên xanh mướt xung quanh. Nơi đây cây cối um tùm, thảm cỏ non xanh trải dài, ngọn lửa hừng hực trong lòng cậu cũng bắt đầu nguội dần.
Tiếp tục đi mãi đi mãi, phía trước dần dần không còn trông thấy bóng người. Ở sườn núi trước đó còn có thể lác đác thấy một, hai người, nhưng về sau, càng lên cao dần thì xung quanh chỉ còn không gian vắng vẻ, lạnh lẽo.
Lâm Thịnh thả lỏng tinh thần, không gian yên tĩnh bốn bề khiến tâm hồn cậu bỗng thư thái lạ thường. Khi gần leo lên đến đỉnh núi, đột nhiên, một cô gái với mái tóc dài cột đuôi ngựa, mặc một bộ đồ ngày thường màu tím đậm chậm rãi xuất hiện trên con đường lên núi ở phía trước.
Nhìn bề ngoài cô gái khoảng tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Cô bước từng bước theo con đường dẫn lên đỉnh núi, nét mặt thản nhiên, bình tĩnh.