"Ừm... thứ này... hình như là tảng đá mà hồi trước mình tìm được trong túi của chiếc áo dài treo trên tường thì phải?"
Lâm Thịnh vừa thu nạp vô số tin tức tràn vào trong đầu, vừa chống người đứng dậy. Những đường màu đen trên tảng đá có vẻ đang dần dần giảm bớt. Cùng với đó, ánh sáng trắng và tím trên hòn đá cũng nhanh chóng yếu dần, tối đi.
Một vài hình ảnh không trọn vẹn cùng với rất nhiều âm thanh, cuộc đối thoại, cảm xúc xuất hiện rất hỗn loạn trong đầu Lâm Thịnh, làm đầu óc cậu càng trở nên đau đớn. Giống như một món hổ lốn rất nhiều nguyên liệu trộn lẫn với nhau vậy.
"Đây chính là... ký ức của Anseilla sao?" Lâm Thịnh biết được cái tên này từ trong những hình ảnh xuất hiện trong đầu cậu.
Thế nhưng ký ức trong tảng đá này có lẽ chỉ có một phần rất nhỏ mà thôi. Với lại truyền tới đầu cậu cũng là một phần rất hỗn loạn và mờ mịt như bị sương mù che phủ. Thời gian chầm chậm trôi qua, việc truyền ký ức dần dần kết thúc.
Lách cách.