Trên sân ga, người một mắt bắt tay với mấy sĩ quan Tịch Lâm khác. Nhưng mà Lâm Thịnh để ý thấy, mặc dù người một mắt đang bắt tay nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, làm cho người ta cảm thấy anh ta vốn chẳng về phe Tịch Lâm.
Mà sĩ quan đối diện đang bắt tay với anh ta thì vẻ mặt lại căng thẳng, giống như đang chịu đựng áp lực gì đó rất lớn. Dường như binh sĩ xung quanh cũng rất khẩn trương, nắm chặt súng trong tay, giống như lúc nào cũng có thể giơ súng bên bắn.
"Nhiều người như vậy mà lại sợ một người sao?" Trong lòng Lâm Thịnh cảm thấy kỳ lạ.
Xe lửa đã ngừng lại, nhưng trên loa phát thanh lại yêu cầu mọi người chờ thêm một lát, bởi vì đang trong tình trạng cưỡng chế quân sự nên yêu cầu mọi người nhường đường cho quân đội đi trước. Hành khách đứng lên, có vẻ không kiên nhẫn, dù sao thì cũng không ai thích cứ ở mãi trên tàu. Lâm Thịnh còn đang định nhắm mắt minh tưởng để giết thời gian.
"Làm ơn nhường đường, tôi muốn đi vệ sinh."