Học đồ cấp chín của Khu rừng Bạch Nham ít nhất cũng phải nắm giữ và phóng ra được bốn pháp thuật cấp không. Hơn nữa, học đồ cấp chín còn cần hiểu biết các loại ngôn ngữ, ngành học căn bản trên một trình độ nhất định.
Cho nên, đương nhiên là vị tiểu thư Aurora này đành phải không cam lòng dừng lại ở mức học đồ cấp năm sau nhiều lần thi lên cấp, và cứ mắc kẹt ở cấp năm tới tận bây giờ.
Đúng vậy, hơn nửa năm rồi mà cô ta vẫn không có tiến bộ gì cả. Pháp lực của cô ta cũng tăng trưởng cực kỳ chậm. Tuy rằng điều này khiến cho tính tình Aurora ngày một nóng nảy hơn, nhưng nó vẫn chẳng ăn thua gì.
Nơi này không phải là gia tộc của cô ta, các pháp sư già trong tổ chức hoàn toàn mặc kệ cô ta. Cô ta có thể ở lại đây cũng là vì mỗi tháng cô ta đều đóng góp hơn chục nghìn kim tệ cho khu rừng.
"Chẳng phải chỉ là học đồ cấp chín thôi à? Tôi cũng sắp rồi. Sang năm! Sang năm tôi chắc chắn sẽ lên được!" Aurora hung hăng nói mạnh miệng.