Trong giọng nói nữ tính kia lộ ra khí chất quyến rũ, khiến người nghe mơ tưởng viển vông. Có điều... Chênh lệch giữa thực tế và tưởng tượng thường rất lớn.
Mọi người nghe âm thanh mà đoán biết vị trí, nhanh chóng tìm ra được nơi phát ra giọng nói đó. Kết quả, xuất hiện trước mắt bọn họ... là một con bươm bướm rất lớn. Vẻ ngoài của nó hoàn toàn giống với những con bươm bướm nhỏ mà bọn họ đã gặp ở hành lang trước đó, chỉ có điều thân bướm trước mắt to bằng người lớn, cánh bướm hai bên giương ra phải tới mấy mét.
"Zoom lên mới thấy sinh vật này thật buồn nôn..." Phong Bất Giác lẩm bẩm.
"Không sao..." Thiên Nga đáp: "Sau khi trải qua 'chuyện Phế Sài Thúc', mức độ này chỉ là mây bay với tôi."
"Này... 'Chuyện Phế Sài Thúc' là gì vậy?" Khóe miệng Phế Sài Thúc khẽ giật, rồi nói tiếp: "Anh đừng tự tiện đặt mấy cái tên quái gở như vậy cho chuyện đó được không?"