Bầu trời u ám mịt mù, sương mù như tơ. Phía Đông sắp hừng sáng, ánh dương dần lộ ra. Một chút ánh sáng màu vàng cam đang dần tan ra, lan rộng rồi ngày càng đậm sắc hơn trên bầu trời.
Diệp Hợi đang ngồi thiền trong rừng mở mắt ra, trên gương mặt đầy nếp nhăn đó, vẻ mặt đã hơi thay đổi.
"Là Lâm kiếm thủ sao?" Diệp Hợi chậm rãi đứng dậy, ông ta không cần quay đầu lại đã biết ai xuất hiện sau lưng mình.
Địa vị của Lâm Thường trong Diệp phủ rất cao, cho dù là Diệp Hợi cũng phải gọi ông ta một tiếng kiếm thủ.
"Là ta." Lâm Thường đáp.
"Có phải là… Có tin tức của gia chủ rồi không?" Diệp Hợi hỏi. Đã là ngày quyết đấu rồi, ông ta cũng đoán được Diệp Thừa phải đến đây rồi.
"Không sai." Lâm Thường cười lạnh: "Tin tức chính là… Diệp Thừa đã chết rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Diệp Hợi kinh ngạc nói, ông ta lập tức quay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng dữ tợn.