Chereads / Khu Vui Chơi Đáng Sợ / Chapter 59 - Chương 059: Đại Toán Vô Song quyển (13)

Chapter 59 - Chương 059: Đại Toán Vô Song quyển (13)

  Phan Vô Song múa rìu lớn đi trước mở đường, Phong Bất Giác đi theo phía sau, dùng Winchester tiến hành phối hợp ngắm bắn khi cần thiết. Xác sống huyết lang từ phía trước mặt hay bên hông ùa tới, chỉ cần tiến lại gần đến một khoảng cách nhất định có thể tạo thành uy hiếp, trên cơ bản đều bị bọn họ trực tiếp tiêu diệt chỉ trong chớp mắt.

  Diễn Sinh Giả nhìn thấy tình hình hiện tại liền có chút bất ngờ. Nó vốn cho rằng có thể dễ dàng giữ khoảng được vị trí ở ngoài mép phạm vi tìm kiếm của GM để bỏ chạy, nhưng không ngờ một GM trong đó lại đuổi theo được, đi cùng anh ta lại có một người chơi. Hơn nữa tốc độ tiến lên của hai người này còn nhanh hơn cả dự tính của nó rất nhiều.

  Không chỉ có Diễn Sinh Giả, đến cả Phan Phụng lúc này cũng rất bất ngờ với thực lực của Phong Bất Giác. Anh ta hiểu rất rõ, một người chơi level thấp có thể theo sát sau lưng một nhân viên quản lý như vậy, lại còn ung dung đối phó với những con quái vật không ngừng tập kích, đó là chuyện không hề dễ dàng.

  Phan Phụng biết hiệu quả của [Vũ điệu bá tước], anh ta có thể xem thông tin trang bị và kỹ năng của người chơi, nhưng anh ta không biết, nếu đổi lại là một người khác mang món trang bị này lên chân và cầm thêm súng ngắm bắn, thì người đó có làm được chuyện Phong Bất Giác đang làm hay không.

  Phong Bất Giác xử lý tình huống đột ngột xảy ra rất bình tĩnh, chuẩn xác khiến Phan Phụng có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Chỉ khi không ngừng đối mặt với sự tấn công của quái vật, trong khoảnh khắc chiến đấu chớp nhoáng, kề vai sát cánh ở ngay bên cạnh thì mới hiểu được cảm giác này.

  Suốt cả đường đi, Phong Bất Giác chưa từng lỡ tay lần nào. Từ đầu tới cuối anh luôn ưu tiên công kích quái vật ở cách hai người gần nhất và có uy hiếp lớn nhất. Anh có một nhận thức rất khách quan về kỹ thuật bắn súng của mình, chỉ cần bóp cò súng thì sẽ có khả năng bắn trúng. Anh không dồn hết tâm trí để nhắm vào đầu mà thường lựa chọn góc độ và vị trí thích hợp nhất để ngắm bắn, nên anh không bắn trượt phát nào.

  Trước sự phối hợp của Phong Bất Giác, áp lực tiến về phía trước của Phan Phụng có thể nói là giảm đi rất nhiều. Ban đầu anh ta vẫn còn rất để tâm đến xác sống huyết lang hai bên ùa tới, sợ một khi mình không để ý, Phong Bất Giác sẽ bị tiêu diệt. Nhưng sau khi đi một đoạn, anh ta phát hiện sự lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa, Phong Bất Giác không chỉ có thể bảo vệ bản thân mà còn giúp anh ta một tay.

  Dưới sự yểm trợ hiệu quả cao, chính xác và linh hoạt như máy móc, Phan Phụng có thể chuyên tâm đối phó quái vật tấn công từ phía trước mặt mà không cần lo lắng chuyện sau lưng. Vì thế, tốc độ đuổi theo của hai người rất nhanh, khiến Diễn Sinh Giả chỉ có thể gia tăng tốc độ chạy.

  Quá trình đuổi theo kéo dài hơn hai mươi phút, bọn họ đi tới một sân vận động. Diễn Sinh Giả nhảy vào tòa kiến trúc này thì ngừng di chuyển, xem ra thể biến dị của Tiến sĩ Ashford cũng ở gần đây.

  "Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, địa điểm nó chọn là bên trong một tòa kiến trúc lớn." Phong Bất Giác nói, trước đó anh đã đeo Ánh mắt thù hằn vào, đồng thời cầm Winchester trên tay, không gian dọn trống ra trong balo liền dùng để chứa đạn dược đã được gói lại.

  "Được rồi, cậu đã đoán đúng được một chuyện." Khi Phan Phụng nói thì xoay đầu nhìn sang con đường bên ngoài sân vận động. Tuy lũ quái vật đuổi theo phía sau đã bị kéo giãn khoảng cách, nhưng nhìn tình hình này thì không bao lâu nữa chỗ này sẽ bị vây kín đến một con kiến cũng chui không lọt.

  Đồng thời lúc này, Hoa Hùng và Tiểu Thán cũng sắp đuổi tới.

  Bốn người chia thành hai nhóm công kích là chủ ý của Phong Bất Giác. Khi Diễn Sinh Giả tiến vào phạm vi tìm kiếm, bọn họ liền bắt đầu thực hiện phương án của anh. Phan Phụng và Phong Bất Giác thoa máu đã chuẩn bị sẵn lên người, vừa công kích Diễn Sinh Giả, vừa thu hút sự chú ý của quái vật bên đường.

  Còn Hoa Hùng và Tiểu Thán thì xuất phát chậm hơn khoảng ba phút. Tuy các GM không tra ra được tọa độ tức thời của quái vật, nhưng tọa độ của người chơi thì có thể nắm rõ bất cứ lúc nào. Vì vậy Hoa Hùng liền dẫn Tiểu Thán ung dung men theo con đường mà Phan Phụng và Phong Bất Giác đã đi qua trước đó tiến về phía trước. Lúc đó, xác sống huyết lang có thể di chuyển nhất định sẽ đuổi theo mùi máu tanh mà rời khỏi, đa phần những con quái vật còn lại trên đường đều bị Phong Bất Giác và Phan Phụng đánh, khiến chúng mất đi khả năng di chuyển.

  Sắp xếp như vậy, thật ra chủ yếu là Phong Bất Giác suy nghĩ cho Vương Thán Chi, nếu bốn người cùng đuổi theo, tốc độ của Tiểu Thán nhất định sẽ không theo kịp, dù có theo kịp thì thể năng của anh ta cũng tiêu hao rất nhiều. Hơn nữa, nếu bốn người cùng tiến lên, bất luận là đi một hàng hay đi hai người một hàng thì khi bị tấn công Tiểu Thán cũng sẽ trở thành yếu điểm.

  Ngoài ra còn một vấn đề chính là, nếu bốn người cùng đuổi theo thì có thoa máu lên người hay không cũng như nhau. Khứu giác của xác sống huyết lang vào buổi tối rất linh hoạt, chạy ngang qua đều sẽ thu hút sự chú ý như nhau. Nhưng nếu chỉ thoa máu lên hai người thế này thì Phong Bất Giác và Phan Phụng sẽ trở thành mục tiêu ưu tiên truy sát của quái vật, chúng đều đuổi theo bọn họ. Hoa Hùng và Tiểu Thán sẽ không cần tiêu hao giá trị thể năng để ung dung đuổi theo phía sau đại đội quái vật. Sau khi tới nơi ẩn nấp của Diễn Sinh Giả, mọi người lại tập hợp bắt đầu tiến hành chiến đấu.

  Quá trình chia thành hai nhóm truy kích thế này sẽ nhanh hơn so với khi cả bốn người đi cùng nhau, hơn nữa độ an toàn cũng cao hơn. Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó thì người tử vong cũng chỉ có một mình Phong Bất Giác, còn Phan Phụng cả người thoa máu tươi, dù chỉ có một mình anh ta thì cũng không đến nỗi bị quái vật tiêu diệt chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

  Còn bước thứ hai của kế hoạch này, chính là sau khi đuổi theo tới điểm ẩn nấp của Diễn Sinh Giả thì tìm cách chống lại đám xác sống huyết lang.

  "Bọn họ đến gần rồi." Phan Phụng nói, anh có thể xem được tọa độ của người chơi, nên anh ta biết rõ vị trí của Hoa Hùng và Tiểu Thán hơn so với Phong Bất Giác: "Rất may quái vật vẫn chưa kéo đến dày đặc như một bức tường." Anh ta vừa nói vừa vung rìu khai sơn, đồ sát lũ xác sống huyết lang đang chạy về phía bọn họ từ bên kia đường.

  "Đó là chuyện trong tính toán, chia thành hai nhóm chạy sẽ nhanh hơn khi cả bốn người cùng chạy, tỷ lệ bị bao vây trên đường cũng thấp hơn nhiều." Khi Phong Bất Giác trả lời thì anh cũng không ngừng mở súng ngắm bắn, tiêu diệt từng con từng con quái vật đang tấn công tới.

  Không lâu sau, ở cách đó hơn mười mét, bóng dáng của Hoa Hùng xuất hiện trước tiên, thương dài trên tay anh ta vung ra bốn phía, bóng dáng cây thương như con rồng tung bay, dẫn theo Tiểu Thán tiến lại gần, đứng cùng một chỗ với hai người Phan Phụng và Phong Bất Giác.

  Bốn người vừa chiến vừa lùi, đi tới trước cổng vào của sân vận động, đứng trên bậc thang rộng khoảng mười mấy mét, từ trên cao nhìn xuống, chống lại đám xác sống huyết lang kéo đến càng ngày càng nhiều.

  "Tọa độ của Diễn Sinh Giả nằm trong sân vận động sau lưng chúng ta." Phan Phụng nói, "Nếu theo suy đoán của cậu Phong thì thể biến dị có lẽ cũng ở bên trong."

  Hoa Hùng tiếp lời: "Các người tính sẽ làm vậy sao?"

  "Chuyện đến nước này thì không còn đường quay lại nữa rồi, nếu tôi muốn thất hứa thì trong giây phút xuất hiện tọa độ của Diễn Sinh Giả, tôi đã từ bỏ kế hoạch này rồi. Để hai người thoa máu lên người dẫn dụ quái, còn tôi và Tiểu Thán tìm một chỗ ẩn nấp gần đó là được." Phong Bất Giác trả lời: "Nếu đã quyết định tham gia thì phải làm tới cùng."

  "Đúng vậy, đã đến đây rồi, không còn đường lùi nữa." Lúc này Tiểu Thán cũng không còn căng thẳng hay sợ hãi nữa. Anh ta đứng ở vị trí cao, mượn ánh trăng, nhìn về phía bóng đen đang ùa tới như dòng nước, trong lòng lại có một cảm giác bình tĩnh lạ thường. Vài giây trước, anh ta đột nhiên hiểu ra cảm giác xem thường cái chết của những tướng sĩ thời cổ đại rốt cuộc là thế nào. Trên chiến trường ta sống ngươi chết, khi bạn nhìn thấy binh lực mạnh hơn bản thân gấp hai mươi lần, thậm chí là hai trăm lần xông tới mà không thể nào cản được, dù có biểu hiện ra sự yếu đuối cũng chỉ là uổng công.

  "Vậy hành động đi." Phan Phụng nói.

  Tiểu Thán ngồi xuống bên cạnh cửa vào, lấy thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn trong balo ra, để xuống đất, kéo ngòi nổ ra. Hiện tại đang là lúc chạng vạng tối, sau khi bọn họ tìm kiếm hơn một giờ đồng hồ trong thành phố thì đã tìm thấy vật có thể phát nổ với uy lực thật lớn này. Cũng chỉ có một cái này, hơn nữa vật phẩm ghi rõ là uy lực bình thường, muốn dùng nó để nổ tung một con BOSS trong quá trình chiến đấu thật sự thì khó hơn cả lên trời, nhưng dùng ở đây thì lại khá thích hợp.

  "OK rồi." Tiểu Thán nói.

  Bốn người bọn họ lập tức lùi vào trong sân vận động, sau khi chạy cách một khoảng khá xa, thuốc nổ được kích nổ. Sau khi một tiếng nổ cực lớn vang lên, cửa sân vận động bị nổ sập, mảnh vỡ của kiến trúc "tạm thời" lấp kín lối vào, ngăn cản được đám xác sống huyết lang đông nghẹt bên ngoài.