"Hây!" Phong Bất Giác khẽ quát một tiếng, nhún nhẹ chân. Thân hình... lao vút lên trời cao.
Roẹt một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
"Cửu thiên huyền nhất phong..." Phối hợp với chiêu kiếm, anh Giác ngâm một câu với giọng nói trong trẻo: "Vân ngoại đương nguyệt không..."
"Lại đọc thơ sao?" Tự Hoài Thương thầm nghĩ: "Anh nghiện cái này hả..."
"Phiêu miểu hồng trần thượng... Phi tiên phá thương khung!"* Phong Bất Giác vừa quơ kiếm chẳng có tí chiêu thức nào trên bầu trời, vừa ngẫu hứng làm thơ.
(*) Ngọn núi cao vời vời
Trăng treo ngoài tầng mây
Bay qua giữa hồng trần
Phi tiên phá thương khung.
Trong bài thơ này có bốn chữ 'thiên, ngoại, phi, tiên' cộng thêm màn biểu diễn chỉn chu, lúc này giá trị thời thượng của anh Giác tăng vọt, đạt tới một trăm hai mươi điểm. Với giá trị thời thượng này, chỉ cần đâm một kiếm đơn giản cũng có thể tạo ra uy lực kinh người.