Sau một hồi quan sát, so sánh ký hiệu trên vách đá với ký hiệu trên dây đàn.
Kiến thức nhạc lý của Phế Sài Thúc rất vững chắc, anh ta từ từ làm quen với cây đàn Banjo trên tay, đối chiếu với ký hiệu rồi gảy lên.
Bản nhạc cũng không dài, chỉ cần mười mấy giây là có thể đàn xong, nghe giai điệu có chút kỳ lạ nhưng cũng không tính là tạp âm.
Thế nhưng, sau khi Phế Sài Thúc đàn xong, chờ năm sáu giây sau vẫn không hề có gì xảy ra.
"Hở?" Anh ta sững sờ một lúc, thì thầm: "Sao không có phản ứng gì nhỉ? Chẳng lẽ là tôi đàn sai ư?"
"Thử lại một lần nữa đi." Phong Bất Giác nói.
"Ừm, để tôi thử lại xem sao." Phế Sài Thúc dứt lời, lập tức gảy thêm một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn không thay đổi...
"Quái lạ, chắc chắn lần này không sai..." Phế Sài Thúc nghi ngờ nói.