"Để ta cho ngươi biết... lữ khách thế giới khác..." Phù Linh quả nhiên lập tức nói tiếp: "Khoảnh khắc kinh tởm nhất trên đời này... chính là giây phút món đồ xinh đẹp nhất... bị phá hủy!"
Giọng điệu cô ta vô cùng độc ác, mỗi một chữ thốt ra từ miệng cô ta đều đầy ắp oán hận và đau khổ.
Lời còn chưa dứt, Phù Linh bèn giơ cánh tay lên chỉ một cái. Giây tiếp theo, lại có một con "rồng phân" chui ra từ trong ao, vọt thẳng lên, đánh về phía Phong Bất Giác.
Anh Giác thấy vậy, khẽ quát một tiếng, vặn người tránh đi. Anh dùng hai chân làm trụ, liên tục ra đòn Lam Cước.
Trong lúc nhất thời, rồng phân vọt mạnh, bay ngang qua.
Lam Cước tạo ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng, lại tựa như sóng biển dạt dào cuộn rồng phân vào trong đó, dần dần xé nát. Cơn sóng qua đi, Phong Bất Giác thành công hóa giải toàn bộ đòn tấn công của Phù Linh.