"Cây đổ rồi…" Atobe gân cổ lên hét lớn một tiếng, đồng thời nhảy lên mấy trượng, đạp mạnh lên thân cây ở chỗ trên cao. Làm vậy có thể bảo đảm cây to đổ về phía bên kia của lối hẹp, không đến mức đập vào người chơi ở phía bên này.
Mấy phút trước, những cành dây mây trên tán cây đã nhanh chóng héo rũ và teo lại, vì vậy không cản trở gì đến việc cây đổ xuống. Mấy giây sau, tiếng ma sát giữa đá và thân cây cùng tiếng gió vù vù nổi lên khi cây to đổ xuống lần lượt vang lên, cuối cùng kết thúc bằng tiếng rơi xuống trầm đục.
"A… vẫn luôn muốn hét một tiếng như vậy." Sau khi đáp xuống đất, Atobe lau mồ hôi, vác rìu lên, bày ra dáng vẻ tự cho mình là đẹp trai rồi nói.
Phong Bất Giác bước nhanh lên trước, hoàn toàn bỏ qua Atobe, lao thẳng đến gốc cây bị bẻ gãy đó.
"A ha! Trang bị!" Phong Bất Giác ngay lập tức tìm thấy "thù lao" mà người trong cây nói đến.