Phập... phập... phập...
Đó là tiếng rìu chặt vào cây, cũng chính là tiếng chém vào bên trong "thân thể" của tôi.
Mặc dù hơi chậm, nhưng đúng là có tác dụng. Vậy... vậy là đủ rồi.
Lúc tôi còn là một con người, tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày tôi lại khát khao điên cuồng được chết đến như vậy.
Nhưng bây giờ, cái chết là thứ duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến...
Trước đây rất lâu, tôi vô cùng luyến tiếc sinh mạng, bởi vì tôi từng có được mọi thứ.
Gia đình của tôi vô cùng giàu có, cũng cực kỳ có quyền lực. Từ khi còn rất nhỏ tôi đã biết là, tôi không cần phải làm việc, không cần phải trả giá bất cứ thứ gì, chỉ cần tôi mở miệng, yêu cầu của tôi sẽ được đáp ứng ngay lập tức.
Thời kỳ niên thiếu của tôi trải qua ở một ngôi trường công, tôi nghĩ chắc là người nhà muốn cho tôi trải nghiệm thử cuộc sống của người bình thường.