Bỗng nhiên, ở phía trước, một vệt sáng kỳ lạ phát ra từ phương xa.
Phong Bất Giác lập tức tắt thiết bị chiếu sáng trong tay, nhìn chăm chú về phía xa... Ở điểm cuối của lối đi hẹp dài tối đen đó là một màu đỏ tươi hết sức dễ thấy.
"Là lối ra ư..." Anh Giác thì thầm: "Ánh sáng màu đỏ... cứ cảm thấy có âm mưu nào đó."
Bước chân anh hơi chậm lại, chậm rãi đến gần cửa hang. Không lâu sau đã cảm thấy một dòng nhiệt nóng ập vào mặt.
Bởi vì con đường này hơi dốc xuống, cho nên vị trí phòng an toàn sẽ thấp hơn bề mặt, nhiệt độ cũng sẽ thấp hơn. Hiện giờ đến gần cửa hang, nhiệt độ không khí bỗng chốc lên cao, ước chừng vào khoảng ba mươi lăm độ.
"Hô... Nếu nhiệt độ phổ biến ở thế giới này là vậy thì thật đúng là không dễ dàng..." Phong Bất Giác nói.
Thật ra... cũng không có gì là khó cả, lúc anh nói những lời này, trong đầu đã có đối sách...