"Chẳng lẽ tao nói còn chưa đủ rõ ràng à?" Viện trưởng bày ra vẻ dữ tợn cười rộ lên: "Chỉ dựa vào con dao phay trên tay mày... thì muốn làm gì?" Ông ta quát lên: "Mày vốn không thuộc về thế giới của tao! Vì sao mày không sớm cút về nơi vốn thuộc về mình đi? Hả...?"
Keng một tiếng, anh giơ tay chém xuống, dao phay bổ vào bên cổ của viện trưởng.
Phong Bất Giác mặc kệ ông ta đang nói điều gì, dù sao nhiệm vụ chính cũng viết rõ là kêu mình giết viện trưởng, khẳng định có cách đánh bại BOSS này.
Nhưng... nhát dao đó giống như chém vào sắt, bị bắn mạnh ra.
Tiền đồng bên ngoài thân thể của viện trưởng không phải chỉ để trang trí, lúc ông ta còn sống thì vốn đã là quái vật mình đồng da sắt.
"Mợ nó..." Anh Giác thầm mắng trong lòng, bởi vì dùng sức quá mạnh, cánh tay của anh bị chấn động tới tê dại, ngay cả lưỡi dao phay trong tay cũng bị mẻ.