Phong Bất Giác xông ra khỏi thang máy liền chạy trên hành lang, không ngờ... anh vừa chạy qua một góc rẽ đã xuất hiện biến cố bất ngờ xuất hiện.
Trước mắt anh toàn là bóng ma đang đứng đầy trên hành lang.
"Chui từ đâu ra vậy..." Phong Bất Giác nhìn bóng người nửa trong suốt, trong lòng thầm nghĩ: "Đèn vẫn còn sáng, mình cũng không đeo kính râm... tại sao vẫn có thể nhìn thấy..."
Anh hoài nghi trong lòng, nhưng bước chân không hề dừng lại. Lúc này anh đã không thể chậm trễ nữa, cho dù có chuyện gì kỳ lạ xảy ra thì cũng chỉ có thể nghiến răng xông qua thôi.
Đương nhiên những bóng ma kia cũng chú ý đến sự xuất hiện của anh Giác, chúng lập tức có phản ứng. Chỉ thấy bọn chúng đồng loạt quay mặt lại, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ trong miệng, đồng thời cơ thể của bọn chúng bắt đầu chuyển động với tốc độ vô cùng chậm chạp, vươn cánh tay về phía anh Giác... cứ như muốn níu lấy anh vậy.