Sương mù hiện lên, bóng bạc nhẹ nhàng.
Mũi kiếm lạnh lẽo tạo ra nhiều đóa hoa sen máu.
Chỉ một chốc lát, kiếm của Khoái Đạc đã chia năm xẻ bảy nửa người trên của Phế Sài Thúc đến mức không còn hình người.
Uỳnh...
Ngay lúc Khoái Đạc cho là thuận lợi, không ngờ chùm năng lượng của Mafuba đã quay lại, đánh trúng sau lưng hắn.
"Chuyện gì xảy ra thế... Người sử dụng đã chết, chiêu thức vẫn còn có hiệu lực à?" Chiến đấu đến tận lúc này, lần đầu Khoái Đạc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Theo dự đoán của hắn, chỉ cần mình có thể giết chết Phế Sài Thúc trước khi Mafuba đuổi theo, kỹ năng kia sẽ biến mất. Không ngờ... trước mắt đối thủ đã chết không toàn thây, nhưng Mafuba còn đang phát huy tác dụng.
"Ha... Làm tôi giật mình..." Bóng người của Phế Sài Thúc lại hiện lên lần nữa, chỉ là đứng chếch với vị trí vừa nãy. Cơ thể cũ của anh ta đang dần biến mất, cơ thể mới... lại ngưng tụ dưới kính râm.