Chereads / Khu Vui Chơi Đáng Sợ / Chapter 39 - Chương 039: Sơn Trì Quỷ Ốc quyển (6)

Chapter 39 - Chương 039: Sơn Trì Quỷ Ốc quyển (6)

Diện tích của phòng ăn rất lớn, ở giữa bày một chiếc bàn dài, dài đến mức hai người ngồi ở hai đầu bàn phải hét lên mới nghe thấy được. Trên chiếc khăn trải bàn màu trắng có bày biện tùy ý một vài chiếc đĩa trống và dao dĩa, còn có ba bốn chiếc đế đèn đổ ngã.

Trần nhà phía trên bàn có một chiếc đèn treo, nhưng nó đã không còn sáng. Ánh sáng trong phòng ăn đều dựa vào những ngọn đèn treo trên tường.

Những chiếc ghế làm bằng gỗ bày biện rất lộn xộn, có vài chiếc ghế còn ngã ngổn ngang dưới đất, bên trên đã kết đầy mạng nhện.

Khi Tự Vũ Nhược Ly nghe thấy nhắc nhở hệ thống thì chỉ hơi dừng lại một giây, sau đó thì tiếp tục tìm kiếm, vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng như băng.

Vẫn là Bi Linh Tiếu Cốt mở miệng nói trước: "Anh chàng trông có vẻ rất lợi hại kia tiêu đời rồi."

"Lợi hại?" Tự Vũ Nhược Ly nói, "Sao nhìn ra được thế?"

"Level khá là cao, còn là dân chuyên nữa." Bi Linh trả lời.

Tự Vũ Nhược Ly dùng kiếm chém đứt một mảnh khăn trải bàn, không ngừng tìm kiếm, chỉ trả lời qua loa: "Level của cũng chúng ta cũng sẽ tăng lên, chúng ta cũng có thể 'tự xưng' là dân chuyên."

"Chị họ… Chị lại tranh luận với em rồi." Bi Linh hơi ngước mắt nhìn Tự Vũ Nhược Ly, lẩm bẩm nói: "Bây giờ dân chuyên chết rồi, chị vẫn còn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"

Lúc này, Tự Vũ Nhược Ly tìm thấy một lá thư dưới bàn, chỉ nói bốn chữ: "Vật phẩm cốt truyện."

[Tên: Lá thư lốm đốm vết mực]

[Loại: Liên quan đến cốt truyện]

[Phẩm chất: Thường]

[Tính năng: Chưa biết]

[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Không]

[Ghi chú: Nội dung của bức thư này đã bị vết mực che đi vài phần, không thể nhìn rõ.]

Cô ấy giơ tay đưa bức thư cho Bi Linh Tiếu Cốt, đồng thời nói: "Món đồ này rất có khả năng không phải nằm sẵn bên dưới bàn, chắc hẳn là nó được đưa đến đây sau khi 'Dũng Sĩ Vô Địch' chết."

Bi Linh cầm bức thư qua, mở ra xem nội dung bên trong, sau đó để vào trong hành trang đang đeo trên lưng, liếm liếm môi nói: "Ừ, giả sử lá thư này là một trong những manh mối để phá giải nhiệm vụ chính, có một khả năng chính là, người mang theo lá thư này sẽ bị một sức mạnh không rõ nào đó trong dinh thự này tập trung công kích, rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, vì vậy…"

"Nên ngay cả dân chuyên nghiệp cũng chết?" Tự Vũ tiếp lời.

"Ừ, nhưng mà rất kỳ lạ nha." Bi Linh nói: "Bọn họ có bốn người, tại sao chỉ tử vong có một người, hơn nữa còn là người mạnh nhất? Lẽ nào…"

"Không cần 'lẽ nào' đâu." Giọng nói của Phong Bất Giác đột nhiên vang lên, anh từ ngoài cửa bước vào: "Rất rõ ràng, chúng tôi chia ra hành động."

Tự Vũ và Bi Linh đồng loạt xoay đầu qua nhìn anh, Phong Bất Giác nói tiếp: "Hơn nữa từ việc đã xảy ra với anh ta thì chúng ta phải đặt dấu chấm hỏi cho cái gọi là 'mạnh nhất'."

"Level của anh ta cao hơn anh, hơn nữa còn là game thủ chuyên nghiệp." Tự Vũ nói với Phong Bất Giác, cô ấy trực tiếp nói lại lời của Bi Linh vừa nói với mình.

"Level của tôi cũng sẽ cao lên, tôi cũng có thể 'tự xưng' là game thủ chuyên nghiệp, không phải sao?" Phong Bất Giác trả lời qua loa.

Bi Linh che miệng cười lén, suýt chút bật cười thành tiếng.

Tự Vũ Nhược Ly sắc mặt hơi thay đổi: "Anh đến đây bao lâu rồi?"

"Vừa tới, sao thế?" Phong Bất Giác nói, anh thật sự không nghe thấy lời hai người họ nói trước đó, chỉ nghe thấy câu cuối cùng mà Bi Linh nói.

Tự Vũ trầm ngâm hai giây rồi nói: "Nhiệm vụ phụ tuyến Quỷ Cung là anh phát hiện?"

"Đúng vậy." Phong Bất Giác trả lời: "Tôi tìm thấy đoạn đầu và đoạn thứ năm, hai đoạn còn lại là hai người phát hiện à?"

Bi Linh lắc đầu phủ nhận nói: "Không có, cả đường đi chúng tôi gặp khá nhiều cạm bẫy."

Tự Vũ lại nói: "Quỷ Cung rốt cuộc là gì? Văn tự sao? Hay là một loại vật phẩm?"

"Là bài thơ." Vương Thán Chi cũng xuất hiện trước cửa phòng ăn, Long Ngạo Mân đứng bên cạnh anh ta.

"Tới đúng lúc lắm." Phong Bất Giác nói: "Hai người tìm được đoạn nào?"

"Tin tốt chính là chúng tôi tìm thấy hai đoạn." Long Ngạo Mân nói.

"Tin xấu chính là chúng tôi không nhớ là nó viết gì." Vương Thán Chi không thấy xấu hổ mà ngược lại rất tự hào.

"Đọc thử vài câu có ấn tượng nghe xem." Phong Bất Giác nói.

Hai người đua nhau đọc ra bốn năm câu ngắt quãng.

Sau khi Phong Bất Giác nghe xong thì nói: "Có lẽ là đoạn hai và đoạn ba…" Sau đó, anh làm một chuyện khiến người ta rất kinh ngạc, anh đọc lại hoàn chỉnh hai đoạn mà Tiểu Thán và anh Long vừa nói, rồi hỏi bọn họ có đúng không.

"Anh Giác, cờ lờ gờ tờ?" Vương Thán Chi kinh ngạc nói, "Anh âm thầm đi theo chúng tôi à?"

"Không gian này được tạo ra từ ký ức trong cuộc sống ngoài đời thật của tôi, thật ra tôi là một tên tội phạm giết người liên hoàn, đây chính là một trong những cứ điểm của tôi." Phong Bất Giác bình tĩnh nói: "Quỷ Cung mà các người nhìn thấy chính là thứ mà tôi viết lên tường những lúc rảnh rỗi không có gì làm."

Quai hàm của Vương Thán Chi cứ như bị trật khớp, há to miệng, trợn trừng mắt nhìn Phong Bất Giác, trong đầu là một mớ hỗn độn.

Mười giây sau, Phong Bất Giác nói với anh ta: "Đến bây giờ người chưa nhận ra được đây là trò đùa chỉ có một mình cậu thôi."

"Ha ha ha!" Long Ngạo Mân đột nhiên cười thành tiếng, lúc nãy anh ta đã nhanh chóng hiểu ra đây là lời nói đùa của Phong Bất Giác, chỉ là anh ta cảm thấy không buồn cười, nhưng phản ứng tin sái cổ của Vương Thán Chi thật sự khiến người ta cạn lời.

"Anh Phong, câu chuyện cười nhạt nhẽo cũng nói xong rồi, có thể nói tình hình thực tế không?" Bi Linh nói: "Anh không chỉ biết thứ tự của các đoạn thơ mà còn đọc ra được cả nội dung, nhất định là biết được xuất xứ của đoạn thơ 'Quỷ Cung' này?"

Phong Bất Giác nói: "Đoạn thơ này nằm trong tiểu thuyết 'Sự sụp đổ của dòng họ Usher' của Edgar Allan Poe, tôi tin rằng phó bản này cũng được tạo ra trên cơ sở của quyển tiểu thuyết đó." Anh kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống: "Mọi người có ai đọc qua chưa?"

"Không có." Ngoài Tự Vũ Nhược Ly, ba người còn lại đều giống như học sinh tiểu học đồng thanh trả lời câu hỏi của giáo viên, kéo dài giọng nói mà trả lời.

"Không có cũng tốt, tiểu thuyết của ông ta thật ra cũng không có gì hay ho." Phong Bất Giác nói: "Poe là một tên lưu manh văn hóa cao, ham mê bài bạc, nghiện rượu, từng theo đuổi chị gái, sau đó cưới Lori. Cả đời cầm bút không ngừng châm biếm người khác. Hầu hết tiểu thuyết chỉ xem trọng không khí, xem nhẹ tình tiết, có lúc còn sử dụng một số mánh khóe để đầu tư trục lợi, ví dụ như trong đoạn đầu của "Ligeia", ông ta lại hư cấu ra một đoạn, sau đó lại thêm một dấu gạch nối bảo rằng đó là lý luận của Joseph E.Granville. Nếu thế kỷ 19 có công cụ tìm kiếm, ông ta đã sớm bị giới bình luận lôi ra đường diễu hành rồi."

"Nghe có vẻ như anh là fan trung thành nhỉ?" Tự Vũ Nhược Ly lạnh lùng nói.

"Nghe có vẻ như anh đang ái mộ đố kỵ nhỉ?" Bi Linh Tiếu Cốt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua.

"Càng nghe càng giống anh…" Vương Thán Chi nói.

"Cậu Phong cậu tự trọng đi." Long Ngạo Mân không biết nên nói gì, chỉ có thể khuyên nhủ anh.

Phong Bất Giác đứng dậy, sắc mặt không đổi mà chắc chắn rằng: "Chỉ biết đại khái mà thôi, cũng chẳng đáng là gì."

"Đến cả bài thơ anh cũng đọc ra được, đừng có giải thích thêm nữa." Tự Vũ cắt ngang nói.

"Chị gái này…" Phong Bất Giác nói.

"Anh bao nhiêu tuổi? Sao gọi tôi là chị."

"Em gái này…"

"Anh gọi lại lần nữa thử xem."

Phong Bất Giác hít sâu một hơi: "Vị nữ hiệp này, thật ra tôi là một người nghe nhiều nhớ lâu…"

"Anh Phong, anh thật sự không cần giải thích với tôi." Tự Vũ Nhược Ly mở miệng nói với một nụ cười không dễ nhận ra.

Phong Bất Giác sững sờ khoảng ba giây, sau đó xoay người đi như chẳng có chuyện gì, anh nói: "Khung cảnh hôm nay thật náo nhiệt…"

Long Ngạo Mân liền cảm thấy rất ngại ngùng, "Cậu Phong, dù có bị vạch trần thì cậu cũng không cần quá để tâm, chúng ta tiếp tục tìm manh mối đi."

Phong Bất Giác suýt hộc máu, suy nghĩ trong lòng: "Anh không thể chỉ nói nửa câu sau thôi à, nửa câu trước là một nhát dao tặng thêm phải không?"

"Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi mọi người, mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?" Phong Bất Giác nghiêm chỉnh nói: "Tại sao toàn bộ chúng ta đều đi vào phòng ăn này? Kết cấu của dinh thự này đáng lẽ phải thay đổi, chúng ta tụ họp lại cùng một thời điểm thế này, có phải có nghĩa là…"

Lời còn chưa nói xong thì đã nghe thấy "Ầm" một tiếng, cánh cửa duy nhất của phòng ăn tự động đóng lại.