"Vậy… Tiếp theo đi đâu đây?" Phong Bất Giác nói, "Hiếm khi hai người ra ngoài chơi, lại là kỳ nghỉ 1 tháng 5, nếu đi xem phim khó tránh có hơi…"
"Đến nhà anh đi." Tự Vũ dùng giọng lạnh nhạt trước sau như một ngắt lời.
"Cô… Thế này… Tôi…" Anh Giác vốn tư duy nhạy bén, nhanh mồm nhanh miệng, vào lúc này, đến cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
"Anh nghĩ nhiều rồi." Tự Vũ nói tiếp.
"Thôi được…" Phong Bất Giác nói.
Rốt cuộc hai người này làm thế nào hiểu được ý của đối phương… E rằng chỉ có bản thân họ mới biết.
"À, đợi một chút." Phong Bất Giác nói xong, lấy điện thoại trong túi ra, ấn một số gọi nhanh.
Mười mấy giây sau, đối phương mới bắt máy, giọng của Tiểu Thán truyền đến: "Alo? Anh Giác hả? Chuyện gì vậy?"
"À, cũng không có gì, muốn mời cậu và cô em bên cạnh cậu bước ra từ phía sau vành đai xanh, cùng đến nhà tôi ngồi chơi thôi."
…
Năm phút sau, bốn người đã ngồi trên xe của Tiểu Thán.