Rạng sáng, mười hai giờ ba mươi phút, tầng một siêu thị Tận Hữu, quầy chuyên bán thực phẩm đông lạnh.
Quầy hàng dài bày sản phẩm làm từ sữa và đồ uống ướp lạnh dựa vào tường xếp thành một hàng, mép quầy hàng cách mặt đất khoảng một mét. Lúc này, Phong Bất Giác và bạn học Tiểu Thán thân là đội viên tiên phong đang đi trên đường mép này.
Từ góc nhìn của bọn họ, lối đi trước mắt cũng không tính là chật hẹp, đại khái giống với cây cầu độc mộc dành cho hai người đi song song. Phía bên trái cây cầu là quầy hàng nhiệt độ thấp lạnh run người, rất nhiều sữa đóng hộp sắp xếp ngay ngắn ở đó như những tòa nhà ven đường. Còn bên phải cây cầu lại là "vách núi" cao dốc với độ dốc rất lớn (đến gần một mét, gấp hơn mười lần chiều cao của bọn họ).
Ánh đèn trong quầy hàng đông lạnh đảm bảo khả năng nhìn thấy cho khu vực này, đương nhiên, đây không phải đèn chuyên dùng để chiếu sáng, nên phần lớn các góc vẫn chìm trong bóng tối.