Sau khi chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ đầu giường rung lên ba lần, Lê Nhược Vũ mới lười biếng vươn tay ra. Cô cầm điện thoại giơ lên trước mặt, nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình. Lúc này trên gương mặt nhợt nhạt tiều tụy vì bị ốm của cô mới lóe lên chút thần thái khác thường.
"Sao anh biết số điện thoại của tôi?" Tự Vũ nghe điện thoại liền nói ngay, hoàn toàn không hề có ý chào hỏi.
"Ớ…" Phong Bất Giác sửng sốt hai giây, đáp: "Tôi nói này… Sao cô lại biết là tôi gọi?"
"Là Khúc Xương Nhỏ… Sụt sịt…" Tự Vũ không hề do dự hít mũi một cái trong quá trình trò chuyện, c. Cô lấy khăn giấy lau, rồi nói tiếp với giọng mũi khản đặc, "Có một lần cô ấy bất cẩn lỡ lời nói ra, tôi vô tình nhớ được, cho nên lúc này tôi mới biết là anh gọi."
"Cô ấy bất cẩn đến mức độ nào mới có thể để lộ ra số điện thoại dài tận mười một chữ số cơ chứ…" Phong Bất Giác cười nói: "Cô lại còn "'vô tình' nhớ lại nữa…" Anh không khỏi muốn bóc mẽ.