Trải qua quá trình giải đố hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Kế Trường cũng thoát ra khỏi không gian ký ức của anh ta. Ánh sáng trắng sáng lên xung quanh thông báo sự thay đổi của khung cảnh. Ngay khi anh ta còn đang thích ứng với ánh sáng trước mắt, thì tiếng nói của Thu Phong liền vang lên bên cạnh anh ta: "Lần này, coi như đủ người rồi."
Kế Trường nghe tiếng thì nhìn theo, ngơ ra một lúc.
Lúc này, trên ngực của Thu Phong, đang cắm một thanh kiếm ngắn, cơ thể cậu ta bị kiếm "ghim" trên ghế, hơn nữa vết thương vẫn đang chảy máu.
"Đừng hoảng, anh ta không sao... Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng." Giọng điệu của Thiên Nga vẫn lạnh lùng như xưa.
Kế Trường nghe xong, lại quay đầu nhìn sang hướng khác.
Thiên Nga không bị dao sắc làm tổn thương, nhưng toàn bộ phần đầu của anh ta bị "nhốt" trong một chiếc lồng nhỏ được làm bằng kim loại, giống như đội lên một chiếc mũ sắt không thể gỡ xuống.