"Rốt cuộc tại sao lại biến thành tình huống như hiện giờ vậy..." Phong Bất Giác tự lẩm bẩm một mình trong bóng tối: "Lúc này mình nên làm bộ cổ vũ như người ngoài cuộc mới đúng chứ..." Anh than thở một tiếng: "Haizz... Xem ra một người đàn ông xuất sắc như mình, dù có trốn ở đâu cũng sẽ tỏa sáng, nổi bật như đom đóm trong bóng đêm... Ánh mắt sầu muộn, râu ria lởm chởm, thân thủ võ nghệ cao cường, đều bán đứng mình."
Anh tự cười tự vui một mình và lẩm bẩm tự cổ vũ một tràng. Vì xung quanh rất tối (Hạn chế thị lực dẫn đến thính giác càng nhanh nhạy hơn), lại là môi trường trống trải rộng lớn theo kiểu khép kín (Âm thanh lại truyền đi xa hơn), nên tiếng nói của anh Giác dễ dàng truyền đến tai của ba người đồng đội đang đứng ở phía xa không sót một chữ nào.
"Người không biết xấu hổ như vậy... Tôi thật sự mới gặp lần đầu tiên trong đời đấy." Thu Phong hạ thấp giọng bình luận.