Chereads / Khu Vui Chơi Đáng Sợ / Chapter 27 - Chương 027: Quỷ ảnh mê thành quyển (11)

Chapter 27 - Chương 027: Quỷ ảnh mê thành quyển (11)

  Hai con quái vật kỳ dị, hai loại năng lượng khác biệt, tiếng kêu của chúng đối kháng, đan xen, tách biệt trên không trung, từ một âm thanh vô hình biến thành một loại sát thương vô hình.

  Thân thể ác ma bị xé rách, giống như một con thú bị cá ăn thịt cắn xé, xương cốt máu thịt dưới lớp da màu đen xám đều bị lộ ra, nó dần dần bị lột đến tận xương tủy, chỉ còn lại vỏn vẹn một bộ xương, rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn.

  Trên người quái vật bằng cây cũng xuất hiện vô số vết đục khoét, từ thân cây kéo dài đến tận cành cây, những vết đục khoét này giống như miệng vết thương không thể hồi phục, hơn nữa còn ngày càng tổn thương con quái vật nặng nề hơn.

  Mắt nhìn khung cảnh sắp biến thành một cục diện tốt khi hai con quái vật cùng nhau chết đi. Đột nhiên, màn đêm kia lại xuất hiện không hề đúng lúc.

  Tầm mắt của năm người liền biến thành một màn đen, bóng đêm này có thể nuốt trọn mọi thứ, bao phủ vạn vật, bất luận là ở bên trong hay bên ngoài trung tâm thương mại, dù ánh đèn gần ngay trước mắt thì cũng chẳng làm được gì.

  Lần này, trong màn đêm không vang lên bất kỳ âm thanh phức tạp hay đáng sợ nào, nhưng nó rõ ràng không liên quan đến việc năm người bọn họ đang dùng tay để bịt tai lại, vì vài giây sau, vẫn có một giọng nói trầm thấp rõ ràng truyền tới tai của họ.

  "Thứ thần hạ đẳng thích lo chuyện bao đồng, ngươi sẽ phải trả giá như vậy…"

  Khi câu nói này kết thúc, bóng đêm lập tức qua đi, ánh sáng hồi phục lại trước mặt mọi người. Bọn họ đứng dậy, đưa mắt nhìn con quái vật cây khô trước mặt, xem rốt cuộc nó đã biến thành hình dạng gì.

  Phong Bất Giác phát hiện ra điều bất thường đầu tiên, cây khô này trông như chẳng trở nên mạnh hơn, ngược lại, vết thương trên người nó lúc nãy lại ngày càng rõ ràng hơn, cành của nó đều bị rụng xuống, hóa thành tro tàn.

  "Mày là thần hạ đẳng mà giọng nói lúc nãy nhắc đến?" Phong Bất Giác đi đến trước mặt con quái vật rồi cất tiếng hỏi.

  Bốn người kia còn chưa kịp phản ứng thì cái cây đó đã mở miệng trả lời: "Loài người… Tìm ra chìa khóa, khôi phục phong ấn."

  "Bọn tao đã tìm được chìa khóa hỏa." Phong Bất Giác nói: "Thành phố này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai là thủ phạm đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này? Chìa khóa mộc đang ở đâu?" Anh hỏi liên tiếp ba vấn đề.

  "Satsuma Deere… Một trong những tay sai của [Chủ thời gian], hắn phản bội chủ nhân, nên bị tước đi thần lực, lưu đày đến con sông thời gian vô tận…" Cành của con quái kia lúc này đã bị tan rã khá nhiều, thân của nó cũng bắt đầu hóa thành tro bụi: "Đủ trăm loại sâu bọ, chết mà không cứng… Satsuma Deere không hề khoanh tay chịu trói, hắn dùng chút sức mạnh còn lại hút thành phố này khỏi hiện thực, ẩn náu ở nơi đây. Nơi này đã không còn là một phần của sông thời gian mà là một vùng nước trũng độc lập bên ngoài dòng sông." Da trên phần mặt của con quái vật cũng đã bắt đầu tróc ra từng mảng: "Để trốn tránh khỏi sự trừng phạt của chủ thời gian, hắn đã kêu gọi ra cánh cửa ác ma, một khi phong ấn trên cánh cửa được mở ra, nó sẽ khiến thành phố này nối liền với ma giới, điều này có nghĩa là nơi đây đã chìm đắm vào lãnh thổ của [Thủ lĩnh ma giới], lúc đó chủ thời gian không còn quyền hạn để cai quản nữa.

  Một bộ phận loài người đã bàn xong thỏa thuận với Satsuma Deere, chỉ cần bọn họ giúp hắn mở phong ấn cánh cửa thì bọn họ sẽ được bảo toàn tính mạng. Nhưng những loài ác ma từ trong cánh cửa ùa ra tàn sát, Satsuma Deere lập tức từ bỏ những người đó. Trước khi tranh đoạt thức ăn với đám ác ma, hắn đã tham lam muốn khiến tất cả loài người trong thành phố này chìm vào bóng tối."

  "Chỉ có một số người may mắn sống sót mang theo hai chiếc chìa khóa của cánh cửa ác ma mà bỏ chạy." Con quái vật nói đến đây thì cả thân cây đã gần như bị phá hủy triệt để, nhưng nó vẫn còn kiên trì nói tiếp: "Bản thân Satsuma Deere không thể tiếp xúc với chìa khóa hoặc phong ấn, cũng không thể nuốt chửng loài người ở gần hai món đồ này, nhưng bọn ác ma có thể… Vì thế hắn đã hứa hẹn với lũ ác ma, mỗi khi 'tuần hoàn' kết thúc, hắn sẽ tặng cho chúng một phần sức mạnh thông qua màn đêm âm u kia, điều kiện là bọn ác ma phải đi tìm và giết sạch những người còn sống trong thành phố, để bảo đảm không còn ai có thể hồi phục lại phong ấn kia…"

  "Chìa khóa mộc ở đâu?" Phong Bất Giác hỏi lại lần nữa, anh có một dự cảm rất bất an, cây cầu ở trước mặt, rất có khả năng là một con quái vật mang tính chất là NPC dùng để kể lại toàn bộ câu chuyện, nhưng đến lúc then chốt thì sẽ ợ một tiếng rồi chết đi.

  "Người giữ chìa khóa mộc chết ở dưới đất…" Con quái vật trả lời: "Ta đã tạo ra lối đi, đợi ta chết đi, các người có thể đi xuống…" Miệng của nó cuối cùng cũng hóa thành tro tàn rồi vỡ vụn, vài giây sau, thân cây bắt đầu mở ra, rễ cây vương dài xuống tận dưới đất, trong phút chốc tất cả đều vỡ vụn thành bụi đen.

  Con quái vật tuy đã chết đi, nhưng cái lỗ to nó tạo ra từ dưới lòng đất đã trở thành một lối vào đi thẳng xuống đất.

  [Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, nhiệm vụ chính đã cập nhật]

  Sau khi nhắc nhở vang lên, trong bảng nhiệm vụ hiển thị nhiệm vụ đã thay đổi thành: [Bước xuống thông đạo, tìm chìa khóa mộc]

  Phong Bất Giác xoay đầu lại nhìn mọi người: "Chúng ta đến chỗ quầy đồ dùng hằng ngày xem xem có đèn pin hay không rồi hãy xuống."

  Những người khác nghe xong đoạn cốt truyện dài này, trong đầu vẫn còn mơ màng, sững sờ đứng đó. Qua vài giây sau, Vương Thán Chi là người hỏi đầu tiên: "Này… Anh Giác, có chuyện gì thế này? Anh có thể phiên dịch ra được không?"

  Phong Bất Giác lúc này đã chạy đến khu bán hàng dùng hằng ngày ở tầng một: "Trận ác chiến vừa trải qua lúc nãy, lại thêm việc màn đêm xuất hiện, tôi nhận ra rằng con quái cây khô này và những con quái vật chúng ta từng gặp cho đến hiện tại là không giống nhau." Bốn người vừa đi theo phía sau Phong Bất Giác, vừa nghe anh kể lại mọi chuyện, "Thấy nó không còn sống được lâu nên tôi đã tranh thủ thời gian hỏi nó ba vấn đề. Nó cũng đã làm hết chức trách của một NPC, sau cống hiến vào nội dung cốt truyện một trận chiến đấu, kể lại cốt truyện, thì nó đưa ra nhắc nhở, lại cung cấp thêm một lối đi, sau đó thì gánh lấy sứ mệnh một cách bi tráng."

  Anh đi đến một quầy hàng đã bị đổ ngã, tiện tay cầm một chiếc hộp lên, vừa mở ra vừa nói: "Theo lời cây khô nói chỉ có người ở gần cánh cửa ác ma hoặc đang giữ chìa khóa thì mới không biến mất không chút tung tích như những người còn lại trong thành phố. Điều này đã giải thích cho chuyện xảy ra trong Cục Cảnh sát, cũng có nghĩa là chiếc chìa khóa mộc không hề có trong trung tâm thương mại không một bóng người này."

  "À, ngoài ra tôi nghĩ mấy người chúng ta chắc là ngoại lệ, hoặc là vì chúng ta là người chơi, nên không thuộc phạm trù 'loài người' trong không gian này, bằng không khi vừa bước vào phó bản thì đã bị Satsuma Deere tiêu diệt rồi."

  Phong Bất Giác ngừng một giây, lại nói: "Phải nói về tình hình hiện tại, thật sự đã rất rõ ràng BOSS lớn trong phó bản này sẽ dùng màn đêm để cường hóa toàn thể ác ma trong map ba mươi phút một lần. Bản thân hắn rất có khả năng sẽ không xuất hiện, thậm chí hắn chưa chắc đã là một 'thực thể', nhưng bọn ác ma thì lúc nào cũng uy hiếp chúng ta.

  Mục đích của BOSS là giết hết những người có thể sử dụng chìa khóa, để không gian này thông với ma giới vĩnh viễn, chỉ cần hắn trốn ở đây thì chủ thời gian sẽ không thể truy bắt hắn.

  Mà cách để chúng ta vượt map, chính là tìm thấy hai chiếc chìa khóa. Trước khi cánh cửa ác ma trở lại, tìm cách hồi phục lại hai phong ấn mở khóa trên cánh cửa. Sau khi thành công, không gian này sẽ không thể nối liền với thứ gọi là 'ma giới'. Còn kẻ gọi là chủ thời gian thì có thể bước vào, xé xác Satsuma Deere thành trăm mảnh."

  "Thế giới quan này tôi thật sự mới nghe lần đầu…" Vương Thán Chi nói.

  Phong Bất Giác đã tìm ra vài cái đèn pin, lần này đèn pin không hề hư hại, nhưng bên trong lại không pin: "Mấy cái này đều có thể dùng, mỗi người lấy hai cái, đề phòng bất trắc, bây giờ tìm thêm pin nữa là xong." Anh lại nói: "À, đúng rồi, tôi nhìn thấy ở khu bán đồ thể thao có gậy đánh golf, gậy bóng chày, gậy khúc côn cầu. Mấy thứ đó có lẽ không có điều kiện trang bị gì, chúng ta có thể lấy để phòng hờ."

  Cứ như vậy, năm người bọn họ lại trang bị vũ trang lần nữa, lần này trên tay mỗi người đều có ít nhất một món vũ khí phẩm chất thường. Cô Đơn còn tìm thấy con dao gọt trái cây dùng trong nhà bếp dài hơn con dao của Vương Thán Chi một chút trong khu vực bán dụng cụ nhà bếp. Cô cũng tiện tay lấy mang theo. Tiểu Thán cuối cùng cũng vứt con dao gọt trái cây tìm được trong quá trình hướng dẫn tân thủ đi.

  Chỉ có Long Ngạo Mân là không lựa chọn những con dao nhà bếp kiểu tây vừa ngắn vừa hẹp, anh ta lấy một con dao thái thức ăn loại trung, hơn nữa còn là loại chặt xương đặc biệt. Dường như anh ta cảm thấy những loại vũ khí cầm vào có cảm giác nặng sẽ vừa tay và đáng tin cậy hơn.

  Trang bị vũ khí xong, bọn họ đã tốn mất thời gian gần mười phút. Nghĩ đến chuyện bên dưới có khả năng vẫn còn quái vật, và thời hạn xuất hiện của màn đêm, nên mọi người không tiếp tục trì hoãn nữa, Long Ngạo Mân dẫn đầu cả nhóm bắt đầu tiến xuống lối đi kia.

  Khi vừa bước xuống đường hầm này, mọi người đều cảm thấy không gian rất chật hẹp, dưới chân đều là bùn đất, đoạn đường phía trước là sườn dốc, bên dưới không có ánh đèn. Nhưng sau khi đi qua một đoạn, bọn họ đi đến một hệ thống thoát nước khá là rộng, mọi người hoàn toàn có thể đứng thẳng bên trong. Xem ra cây khô kia đã dọn thông con đường từ trung tâm thương mại đi đến hệ thống thoát nước này, con đường tiếp theo có lẽ chính là con đường mà người giữ chiếc chìa khóa đã đi qua. Nếu cây khô đã nhắc nhở một cách chính xác là người giữ chiếc chìa khóa đã "chết" thì sẽ có khả năng rất lớn là có một loại quái vật nào đó đang ẩn núp dưới này.

  Hệ thống thoát nước hình tròn tạo cho người ta một cảm giác áp lực kỳ lạ, không gian xung quanh cứ như có thể thu hẹp bất cứ lúc nào. Đương nhiên đó chỉ là một loại ảo giác, cảm giác kinh khủng thật sự chính là mùi vị khó ngửi, cùng với những thứ dơ bẩn trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước ở đây. Sau khi đi xuống đây thì sắc mặt của em gái Cô Đơn luôn rất khó coi. Cô giơ đèn pin trên tay lên, đưa mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn không chiếu xuống dưới chân, đi sát sau lưng anh bạn Cô Độc.

  Long Ngạo Mân một tay cầm khiên một tay cầm gậy bóng chày đi đầu tiên. Nếu có quái vật gì đó đột nhiên xông ra thì anh ta sẽ đánh loạn xạ, tấn công nó trước, lỡ cây gậy không đánh chết được nó thì dùng thêm dao thái thức ăn. Phong Bất Giác và Vương Thán Chi thì đi ở chính giữa, chuẩn bị sẵn sàng tiếp viện cho Long Ngạo Mân.

  Hệ thống thoát nước này chỉ có một lối đi, bên trái lối vào của bọn họ đã bị vùi lấp, chỉ còn một vài khe hở và đường ống nhỏ trên tường là có nước chảy vào, nên khả năng có quái vật xông ra tập kích từ phía sau là rất thấp. Điều này khiến cho việc Cô Độc và Cô Đơn đi ở sau cùng là vô cùng an toàn.

  Mọi người tiếp tục đi về phía trước khoảng năm sáu phút.

  "Nhìn đằng kia." Long Ngạo Mân đột nhiên dừng lại, nói, "Ở kia kìa, thi thể đó kìa."

  Phong Bất Giác nghển cổ, hướng tầm nhìn cao hơn vai Long Ngạo Mân, phát hiện ở khoảng cách mười mấy mét trước mắt đã là đầu cuối cùng của dòng nước này. Một miệng cống bằng sắt đã chắn kín lối đi, dòng nước tiếp tục chảy vào khe hở của phần đáy miệng cống. Ở ngay chỗ góc đó, ánh sáng của đèn pin chiếu sáng để lộ ra một thi thể.